Hạ Thiên Vũ đau lòng kéo cô vào ngực mình, vòng tay ôm thật chặt lấy cô, nhưng lại im lặng, không nói một lời. Anh biết, lúc này nên để cô tĩnh tâm, bình tĩnh suy nghĩ về chuyện kia. Anh chỉ cần đứng bên cạnh, cho cô lồng ngực rắn chắc, vòng tay ấm áp. 
Nếu ngoài kia có nhiều sóng gió, bắt buộc cô phải tự đối mặt, anh tình nguyện đứng phía sau cô, âm thầm bảo vệ cô. Nhưng mọi chuyện cô vẫn phải tự lực mình đối diện, khi không chịu được nữa, không cần cô phải nói, anh sẽ đứng chắn trước mặt cô, bảo vệ cô khỏi những hiểm nguy kia. 
Thực lòng anh là muốn cô trưởng thành, mặc dù hiện thực quá mức tàn nhẫn, nhưng anh không muốn cô mãi mãi bị giam giữ trong một cái lồng son, nhìn cuộc đời với đôi mắt màu hồng, để rồi cảm nhận mọi thứ xung quanh đều mộng mơ, tươi đẹp như thế. 
Thực tế rất phũ phàng, anh không muốn cô thất vọng, không muốn vì sự ngây thơ, trong sáng của mình mà lâm vào nguy hiểm không đáng có. 
Hơn nữa, để cô quen đứng ở phía sau anh, được anh che chở. Anh sợ, sợ có một ngày, lỡ như anh không còn trên đời nữa, không còn ai có thể bảo vệ cô, cho dù có một người khác, anh cũng không yên tâm. 
Đối với Hàn Tiểu Tịch, cô đã bình tĩnh từ lâu, đã suy nghĩ xong mọi chuyện rồi. Chỉ là, cô muốn che dấu sự yếu đuối trước mặt người ngoài, còn đối với anh, cô không muốn dấu diếm gì cả, nói đúng hơn, là cô không thể. 
Hạnh phúc 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-xuan-khong-nuoi-tiec/1472380/chuong-175.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.