Ánh năng dịu nhẹ rơi lên bờ vai nhỏ gầy của Hàn Tiểu Tịch. Nhì bóng lưng mảnh mai, nhỏ bé của cô, Hàn Đồng Tư bỗng nhiên có một cảm giác gì đó rất khó nói. Cái cảm giác ấy giống như rất muốn nói ra, lờ mờ có thể hiểu được, nhưng lại không biết phải nói cái gì, phải hiểu ra chuyện gì. 
Hàn Đồng Tư nhíu mày, cô ta không thích cái suy nghĩ vừa lóe lên trong đầu mình kia. Chắc chắn không phải như vậy, chẳng qua là do Hàn Tiểu Tịch vừa giải vây giúp cô ta, nên cô ta mới nghĩ như vậy thôi. 
Hàn Tiểu Tịch thấy người đi phía sau mình có vẻ đi chậm, thời gian vào lớp cũng sắp tới rồi, cô không khỏi nhíu mày, quay đầu lại, giọng nói như thiếu kiên nhẫn, nhưng cũng như bình thản: 
“Hàn Đồng Tư, cô có thể đi nhanh hơn một chút không? Sắp vào lớp rồi.” 
Thoáng thất thần vừa nãy bị Hàn Tiểu Tịch gọi lại, kéo cô ta ra khỏi dòng suy tư khó hiểu kia. Hàn Đồng Tư khôi phục dáng vẻ cao ngạo bất cần, vênh mặt lên, đi qua người Hàn Tiểu Tịch. 
Khi hai cô gái bước vào lớp. Tất cả mọi người cũng đến đã đủ, chỗ ngồi trong lớp chỉ còn lại một bàn đôi ở phía giữa, bên cạnh chiếc cửa sổ. Đó là chỗ ngồi của Hàn Tiểu Tịch, cô theo thói quen từ năm học sơ trung, đến đâu ngồi, cũng đều chọn vị trí ở cạnh khung cửa sổ. Điểm này cũng chẳng biết là giống ai nữa... 
Cũng vì vậy, Hàn Tiểu Tịch phải dẫn Hàn Đồng Tư, cùng ngồi vào chung một chiếc bàn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-xuan-khong-nuoi-tiec/1472366/chuong-161.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.