Nụ cười trên môi Chu Bạch Liên cứng đờ trong giây lát, gương mặt xinh đẹp của Hàn Đồng Tư cũng hiện cảm xúc phức tạp, vừa là vui mừng lại vừa là rụt rè, lo lắng. Hàn Lãnh Hải nhìn cô, ánh mắt rất rõ ràng, thể hiện sự chán ghét từ tận trong lòng, không hề che giấu một chút nào. 
Hàn Tiểu Tịch cũng đã biết trước được rằng ngày cô trở lại, cô vĩnh viễn sẽ không bao giờ tìm lại được sự ấm áp nào từ ba cô nữa. Mặc dù đã chuẩn bị từ trước, nhưng khi thực sự đối diện với ánh mắt không bằng người dưng kia, lồng ngực cô, nơi trái tim cô chợt nhói lên một cái, cơn đau âm ỉ nháy mắt đã truyền đi khắp thân thể. Nhưng cô biết, lúc này, cô không thể tỏ vẻ yếu đuối trước mặt ba cô nữa rồi, mãi mãi về sau, thứ mà cô có thể cho ông nhìn thấy, sẽ luôn luôn là một Hàn Tiểu Tịch xinh đẹp sắc sảo, mạnh mẽ lại kiên cường, thành công và đặc biệt, cô đang có một cuộc sống vô cùng tốt, vô cùng hạnh phúc. 
Hít một hơi sâu, ổn định lại tâm trang đang dậy sóng của mình, nụ cười trên môi đã tắt, cô tiến đến, thong thả ngồi xuống chiếc ghế salon đối diện với Hàn Lãnh Hải. 
Chu Bạch Liên lập tức đứng lên, rời khỏi bàn trang điểm, tiến bước về phía cô, khi còn cách hai bước chân, cô rời tầm mắt, chuyển đến khuôn mặt đang tỏ vẻ ngạc nhiên cùng xúc động kia của bà ta. Ánh mắt lạnh đến run người. Bà ta cũng dừng bước, không dám đi thêm dù 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-xuan-khong-nuoi-tiec/1472355/chuong-150.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.