“Ba, mẹ.” 
“Ngoan!” 
Hàn Tiểu Tịch nhẹ giọng gọi hai tiếng. Hai tiếng này cô đã kìm nèn không nói ra bao lâu rồi? Mẹ cô không còn, cô biết gọi ai? Ba cô? Có lẽ lâu rồi cô cũng không dám nói ra từ này, ông cũng đâu cần đứa con gái này nữa, có khi ông ta còn ước không có cô trên cõi đời này nữa rồi. 
La lão gia cùng La Phu nhân cùng đáp lại câu chào của cô. Ước muốn có một đứa con gái cuối cùng cũng thành hiện thực. Hàn Tiểu Tịch cùng Hạ Thiên Vũ nán lại một lát, sau đó xin phép ra về. Khi đi, hai người cũng có cầm theo một chút đồ, không quá sa sỉ bởi vì La gia cũng không phải không có tiền. Lúc về, LA phu nhân tháo một chiếc nhẫn ở ngón giữa ra, đưa cho cô, lại thấy trên tay trái của cô đã đeo hết nhẫn ở ngón áp út và ngón giữa, đành đổi sang tay phải, lồng chiếc nhẫn phỉ thúy kia lên tay cô, sau đó nói: 
“Đây là nhẫn gia truyền của nhà ngoại mẹ, chỉ để truyền lại cho con gái. Cuối cùng mẹ cũng có con gái rồi, chiếc nhẫn này nên để lại cho con.” 
Hàn Tiểu Tịch vội từ chối: 
“Không được, mẹ, con không nhận được. Đây là đồ gia truyền, con chỉ là con nuôi, không thể được.” 
La lão gia thấy vậy bèn nói: 
“Con nuôi với con ruột gì ở đây, con bây giờ chính là con gái La gia này, chiếc nhẫn này là của con, không được từ chối.” 
Hạ Thiên Vũ cũng nói: 
“Tiểu Tịch, nhận đi.” 
Cuối cùng cô vẫn nhận chiếc nhẫn đó, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-xuan-khong-nuoi-tiec/1472351/chuong-146.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.