Hàn Tiểu Tịch cùng Hạ Thiên Vũ bước vào nhà. La thị này cũng là một tập đoàn có tiếng trên thương trường. Chỉ là La lão gia cũng không có sử dụng nhiều thủ đoạn, La thị cứ an an yên yên mà phát triển từng bước một, cũng không quá nổi bật, nhưng lại khiến cho nhiều tập đoàn khác cũng phải kính nể một phần. 
Xe vừa tiến vào cổng đã thấy La phu nhân – Mẫn Nhu đã đứng chờ sẵn ở trước cửa. Khi Hàn Tiểu Tịch vừa bước xuống, bà đã đi tới nở một nụ cười hiền dịu. 
Vào trong nhà, La lão gia đã ngồi trên sofa trong phòng khách, thấy có người đi vào liền đặt tờ báo sang một bên, ánh mắt đảo qua Hàn Tiểu Tịch một chút, sau đó dừng lại trên người Hạ Thiên Vũ. 
“La tổng.” 
Anh và cô gần như là đồng thanh chào một tiếng, La phu nhân mỉm cười, sau đó nói với La lão gia: 
“Ông xã, vào ăn cơm. Đã chuẩn bị xong xuôi hết rồi.” 
“Được.” 
Trên bàn ăn, La lão gia rất kiệm lời, gần như là im lặng, còn La phu nhân cùng La Tử Hiểu lại nói rất nhiều, hầu như suốt bừa ăn đều chăm sóc cô và anh một cách thực sự chu đáo. 
Ấn tượng đầu tiên của Hàn Tiểu Tịch về La phu nhân là giống với Diệp Linh Hồng. Dường như cô đã từng gặp bà ấy ở đâu đó rồi thì phải, nhưng cô không nhớ rõ. Cảm giác mà La phu nhân đem lại cho cô là sự dịu dàng, ngọt ngào dành cho La lão gia, sự quan tâm, bao dung, tình yêu thương của mẹ dành cho La 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-xuan-khong-nuoi-tiec/1472350/chuong-145.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.