Sáng sớm ngày hôm sau, cô vẫn đang nửa tỉnh nửa mê trong vòng tay ấm áp của anh thì tiếng chuông điện thoại lại phá tan giấc ngủ của cô. Anh xoay người, cầm điện thoại lên, sau đó nhận máy, tay vẫn không rời khỏi eo cô. 
Đầu dây bên kia nói gì đó, vì cô chưa tỉnh ngủ nên không để ý tới. Chỉ nghe thấy anh nói rằng: 
“Ngay bây giờ? Được.” 
Sau đó liền tắt máy. Anh quay người lại, ôm lấy cô, hôn nhẹ lên trán cô một cái rồi nói: 
“Chúng ta phải tới bệnh viện. Bà ấy, sắp không qua được rồi.” 
Không cần phải nói rõ ‘bà ấy’ ở đây là ai thì trong lòng cô cũng biết rõ. Anh vừa dứt lời, cô liền kích động ngồi bật dây, lần sờ chiếc dây buộc tóc, cố định tóc lên rồi đi vào nhà vệ sinh. 
Cả hai làm vệ sinh cá nhân xong thì anh thay quần áo cho cô, tiếp đó, tự lấy xe trong gara rồi lái luôn tới bệnh viện. 
Bây giờ vẫn còn sớm, người tới khám bệnh cũng chưa đông, bệnh nhân nội trú vẫn chưa dậy hết. Trên hành lang chỉ có vài bác sỹ đi qua đi lại. Hạ Thiên Vũ ôm vai cô, đưa cô tới trước cửa phòng cấp cứu. 
Vừa đến nơi, Hàn Tiểu Tịch liền nghe thấy tiếng khóc của Tô Tịch Nhiễm, rất nhỏ, rất khẽ, có lẽ chỉ là những giọt nước mắt thầm lặng mà thôi. Cô giơ tay ra, giọng nói nhẹ nhàng: 
“Nhiễm Nhiễm, chị ôm em.” 
Con bé ngay lập tức chạy tới, ôm lấy eo cô, như tìm được một chỗ dựa, nó bắt đầu khóc lớn hơn. Hàn Tiểu Tịch dù 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-xuan-khong-nuoi-tiec/1472327/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.