🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Hạ Thiên Vũ nâng cằm cô lên, cúi xuống, hôn đi những giọt nước mắt trên má cô. Giọng nói của anh trầm khàn, pha lẫn chút dịu dàng.

“Tiểu Tịch, đừng tự ti nữa, em hãy tin vào anh, à không, em hãy tin vào bản thân mình. Anh sẽ ở phía sau em, sẽ luôn sát cánh cùng em, hãy làm lại từ đầu cùng anh, được không em? Anh sợ nếu không lấy em, em sẽ lấy người khác, khi ấy em mới thực sự là trở thành gánh nặng của người đó, mà tên đó cũng sẽ chết mà không biết lý do tại sao. Anh biết em là người lương thiện, em không muốn nhìn thấy một mạng người chứ? Mà may mắn của anh, ánh sáng duy nhất của đời anh, người anh yêu nhất, không thể thuộc về ai, ngoại trừ anh.”

Nước mắt cô đã ngừng rơi rồi, thế nhưng nghe xong câu nói của anh, cô vẫn cực kỳ xúc động, ép xuống những giọt lệ đang trực ở khóe mắt, cô ôm lấy khuôn mặt anh, muốn nhìn thấy nhưng chẳng thấy gì, cô nhẹ giọng nói:

“Anh thật sự không hối hận đấy chứ?”

Hạ Thiên Vũ nắm lấy bàn tay đang áp lên má mình, trả lời chắc nịch:

“Sẽ không bao giờ. Thanh xuân của anh tất cả đều chỉ có hình bóng của em, thế mà em còn không định chịu trách nhiệm với anh sao?”

Hàn Tiểu Tịch bật cười, tiếng cười nhẹ phát ra từ cổ họng cô. Biết điều này, anh cảm thấy lồng ngực nhẹ nhõm hơn. Tiếp tục giọng nói trầm thấp dụ dỗ:

“Hôm nay trời đẹp, thời tiết ấm áp, hoa nở thơm ngát, ong bướm bay đầy trời,

Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-xuan-khong-nuoi-tiec/1472322/chuong-117.html

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.