“Thiên Vũ, em về rồi…” 
Hàn Tiểu Tịch vừa bước vào nhà, liền nhìn thấy bộ dáng anh mặc tạp dề màu hồng của cô, trên tay cầm một chiếc thìa nhỏ. Phòng bếp nhỏ của cô có một chiếc cửa sổ, ánh nắng chói chang đang hắt lên một nửa thân hình của anh, cô nhìn mà cảm thấy quá chói mắt. Nhưng việc anh đang nấu cơm còn khiến cô cảm thấy ngạc nhiên hơn. 
Cô thay vội giày ra, rồi chạy vào trong phòng bếp. Hạ Thiên Vũ thấy cô đi vào, mỉm cười, nhìn cô với ánh mắt đong đầy tình yêu thương. Cô hí hoáy kiểm tra, may quá không có đồ gì bị hư hại hết. 
Thấy cô không quan tâm gì đến mình, anh liền lên tiếng: 
“Darling, em ra ngoài đi, một lát nữa là xong rồi.” 
Cô nhìn anh với ánh mắt nghi hoặc, giọng điệu cũng như ánh mắt: 
“Anh chắc chắn mình có thể làm được chứ?” 
Hạ Thiên Vũ nghiêng mặt nhìn thẳng vào mắt cô, đáp: 
“Anh không đáng tin đến vậy sao?” 
Cô bị anh nói trúng tim đen, chột dạ đưa tay lên sờ sờ mũi, sau đó cũng không lừa mình dối người mà nói thật: 
“Thì em lo anh không biết làm mà, nhưng anh không cần em giúp gì chứ? Thật sự?” 
Anh không trả lời cô ngay mà cúi xuống, áp sát với khuôn mặt của cô. Hành động của anh khiến hô hấp của cô ngày càng dồn dập, tim của cô đập ngày càng nhanh, mặt cũng không tự chủ mà đỏ lên, cô theo phản xạ tự nhiên, nhắm hai mắt lại. Nhưng, mãi chẳng thấy gì, cô liền mở mắt ra, khuôn mặt điển trai của anh 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-xuan-khong-nuoi-tiec/1472288/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.