Đêm hôm đó, Hàn Tiểu Tịch ngủ một giấc không mộng mị. Trái ngược với cô, Hạ Thiên Vũ lại trằn trọc cả đêm. Nhân lúc cô quay người, khuôn mặt hướng về hía anh. Anh cũng quay lại, ngắm từng chi tiết trên mặt cô. Da cô rất trắng, mịn và mềm, không có lấy một lỗ chân lông hay mụn kể cả mụn ẩn. Chiếc mũi xinh đẹp, đôi môi đỏ hơi chu chu lên. 
"Thật dễ thương! " Anh không kìm được mà thốt lên. 
Nhớ những lúc cô luôn làm mặt lạnh với người khác, nhưng với anh, cô lại hay cười hơn, cô như buông bỏ mọi sự phòng bị với anh. Anh lại cảm thấy trong lòng thật ấm áp. 
Thứ tình cảm này, đã nảy nở trong anh từ khi nào không hay biết. Nhưng, hiện tại chưa phải thời điểm để thổ lộ. Anh cũng không lo lắng cô bị người khác cướp đi. Nhưng có lẽ... cô sẽ phải chờ rồi. 
Những tia sáng của nắng mới chiếu qua cửa sổ, xuyên qua tấm rèm cửa trắng, rọi vào trong phòng. 
Vài tia nắng nghịch ngợm chiếu lên khuôn mặt vẫn còn say ngủ của cô. 
Sau đó má cô bị vỗ nhẹ, lại thêm tiếng nói khiến cô dần rời khỏi giấc mộng đẹp. 
"Hàn Tiểu Tịch, dậy đi, nhanh lên. " 
Cô mơ mơ màng màng trả lời theo phản xạ, lại kéo chăn lên chùm kín mặt: 
" Ưm... Không được, còn sớm lắm, dì Lâm con muốn ngủ thêm... " 
Sắc mặt anh trầm xuống, kéo mạnh chiếc chăn trên người cô ra, lạnh lùng nói: 
"Là tôi, mau dậy, đừng để tôi nói nhiều. " 
Cô bị anh làm phiền, trở nên tức giận, mở mắt 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-xuan-khong-nuoi-tiec/1472217/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.