Sau khi tiệc đồ nướng kết thúc, vì không thích quá ồn ào, nên cô và anh quyết định đi dạo ven bờ biển.
Trên lớp cát vàng vẫn còn sót lại sự ấm áp của ánh nắng, bóng hai người một cao một thấp chiếu lên, đón nhận những cơn gió thoang thoảng thôi qua, cô nói:
“Giờ mình đã biết, tại sao mẹ lại thích biển rồi.”
Anh quay đầu, thắc mắc nhìn cô:
“Tại sao?”
Cô mỉm cười, đối mặt với anh:
“Nơi này khiến con người ta quên hết sự đời, bình bình an an mà tồn tại, lắng nghe tiếng sóng biển tấp vào bờ, thoảng qua cái mặn của muối, còn cả nhưng cơn gió nhè nhẹ nữa. Thật khiến người ta cảm thấy yên lòng.”
Nói xong, cô nhắm mắt lại, tận hưởng những thanh âm của làn sóng, cảm nhận từng cơn gió như chạm vào da thịt mình. Sau đó ngân nga:
“Tiếng gió bên tai như kể em nghe
Chuyện tình yêu ngọt ngào của chúng mình
Tiếng sóng vỗ khiến em cảm nhận được
Sự bình yên nơi anh
Anh đến cho em ánh nắng
Sự ấm áp như ánh mặt trời
Tiếng gió đưa em nhớ lại ký ức
Khi anh và em gặp nhau
Anh xuất hiện trong cuộc đời em
Ban đầu chỉ như một người bạn
Rồi không biết từ khi nào
Thứ tình cảm đó đã không phải
Như những gì em nghĩ
Mà nó đơn thuần là tình yêu…”
Nghe cô hát, anh cũng khẽ nhắm mắt lại, thưởng thức tiếng hát du dương, trong trẻo của cô.
Cô hát xong, như nghĩ ra điều gì đó, quay lại hỏi anh:
“Cậu biết hát không? Hát mình nghe đi?”
Anh lạnh lùng trả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-xuan-khong-nuoi-tiec/1472216/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.