"Duy Nhiên! Mau xuống giường đi! Chúng ta phải đi học..." Loan Mộng ở phòng khách vừa dọn bữa sáng vừa gọi Tɦẩʍ ɖυy Nhiên đang ngủ say. Mới ngày đầu khai giảng đã mê ngủ như vậy, không biết sau này phải sao đây?
"Ưʍ... Khai giảng..." Tɦẩʍ ɖυy Nhiên xoa xoa đôi mắt còn buồn ngủ, mơ màng nói chuyện, nằm trên giường duỗi người không giữ hình tượng một lúc mới ngồi dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ, mang dép lê.
Sáng sớm Tɦẩʍ ɖυy Nhiên như ánh mặt trời tràn ngập sức sống, nhưng khác với mặt trời, thỉnh thoảng Tɦẩʍ ɖυy Nhiên lại tản ra sự bi thương của đêm tối.
Có người nói màu lam u buồn, Loan Mộng cũng vì rèm che màu lam trong phòng Tɦẩʍ ɖυy Nhiên, mấy lần nói muốn đổi màu màn, nhưng Tɦẩʍ ɖυy Nhiên lại không nghĩ như vậy, màu lam không thuần khiến như màu trắng, cũng không lạnh lẽo như màu đen, cô cảm thấy màu lam là sự vĩnh hằng, là điều thần bí, thậm chí cô cũng không rõ vì sao bản thân lại thích màu lam, nhưng chính vì không có lý do, cô thích màu lam, dù đậm hay nhạt cô đều thích.
"Lại là một buổi sáng tốt đẹp!" Tɦẩʍ ɖυy Nhiên đến bên cạnh Loan Mộng, cảm thán.
"Được rồi, đâu ra nhiều cảm xúc như vậy! Mau đi rửa mặt đi, bữa sáng sắp lạnh rồi!" Loan Mộng thúc giục.
"Nô tỳ tuân mệnh, thánh chỉ của Loan chủ tử, Tiểu Duy Tử không dám không nghe." Sáng sớm mới dậy, tâm trạng Tɦẩʍ ɖυy Nhiên rất tốt, cũng trêu đùa Loan Mộng.
"Vậy còn không mau đi!" Loan Mộng cười trả lời.
"Vâng." Tɦẩʍ ɖυy Nhiên nhanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-xuan-khong-ai-hoang-phi/975617/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.