Thời gian bốn năm trôi qua, nỗi nhớ mẹ và em gái trong tôi càng nặng, tôi ở thư viện trong trường lén học tâm lý học, thậm chí sách về xã hội đời sống tôi cũng xem, tôi cảm thấy, như vậy mình có thể nhanh chóng trưởng thành, như vậy, tôi có thể sớm gặp lại mẹ và em gái.
Cuối cùng cũng có một ngày bố tự mình tới đón tôi, đưa tôi về nhà, mà thái độ dịu dàng ấy khiến tôi nhớ lại bốn năm trước, trong lòng khó chịu khó nói nên lời, luôn cảm thấy sẽ có chuyện gì đó xảy ra.
Tôi vừa vào cửa, liền được một bé gái chạy tới ôm chầm, tôi nghe cô bé gọi: "Anh..."
Trong nháy mắt đó tôi sững sờ, đầu óc trống rỗng, tôi không ngờ hạnh phúc lại tới nhanh như vậy, nhưng, tục ngữ có câu: "Trong họa gặp phúc", tôi thế mà quên mất câu này. Cho nên ngay sau đó, tôi không biết mình phải phản ứng ra sao.
Thải Dĩnh khóc lóc nói với tôi: "Anh... Anh... Mẹ... Mẹ đi rồi."
Tôi còn chưa bước ra từ vui sướиɠ đã bị một trận lôi đình giáng xuống thật mạnh. Thì ra cảm giác từ thiên đường xuống địa ngục chính là như vậy.
"Thần Hi à, con đưa Thải Dĩnh về phòng mình nghỉ ngơi trước đi, đi đường xa như vậy..." Nhìn ánh mắt tôi lúc này, ông ta không nói tiếp.
Có lẽ thái độ tôi khi đó quá khủng bố, tôi chỉ biết, mẹ tôi đi rồi, sự dịu dàng của mẹ mãi mãi không về nữa, mà tôi đến cuối cùng vẫn không thể đi thăm bà ấy. Mà tất cả, đều do người đàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-xuan-khong-ai-hoang-phi/975605/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.