Trong cái gia đình này, tôi là một sự tồn tại đặc biệt, vì ba mẹ ly hôn lúc tôi bảy tuổi, tôi phải đi theo ba, mà em gái nhỏ hơn tôi một tuổi phải đi theo mẹ, ngày đó, tôi vĩnh viễn sẽ không quên.
Giống như những gia đình bình thường, người vợ dắt theo con ra ngoài đụng phải chồng mình và tiểu tam, giây phút đó, người mẹ không khóc lóc, vô cùng bình tĩnh, giống như một người xa lạ, làm như đối phương không phải chồng mình. Tôi nhìn chằm chằm người phụ nữ kia, ba nói: "Thần Hi, Thải Dĩnh, gọi dì đi."
Tôi kéo tay em gái, hai người chúng tôi đều không gọi, khi ấy tuy không lớn nhưng cảnh tượng này sớm đã xem trêи TV, cho nên tôi không muốn gọi, một tay tôi nắm tay em gái, tay còn lại túm lấy mẹ, giống như đứa bé ngây thơ không hiểu chuyện.
Tôi nói với mẹ: "Mẹ ơi, chú này là ai vậy! Vì sao lại cản đường chúng ta?"
Trong nháy mắt đó, bọn họ đều sửng sốt, đương nhiên vì không ngờ tôi sẽ nói như vậy. Trong ấn tượng của tôi, cái người gọi là ba này rất ít khi về nhà, thậm chí một năm chỉ có mấy ngày lễ mới có thể gặp mặt.
Mẹ tôi nói: "Ba là chủ tịch một công ty, rất bận, không có thời gian ở cạnh chúng ta."
Tôi nghĩ mẹ hẳn rất yêu ông ấy, bởi vì bà chưa từng oán trách một câu.
Nhưng tôi lại chưa từng coi người đó là ba, mãi đến ngày đó, tất cả đều bị đánh vỡ. Thì ra, đây là cái gọi "công tác".
Buổi tối, cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-xuan-khong-ai-hoang-phi/975604/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.