"Chị Duy Nhiên... Chị nói chuyện với anh trai em đi..."
Giang Thải Dĩnh dường như còn muốn nói gì đó, đã bị Thượng Quan Thành cắt ngang: "Thải Dĩnh, anh sắp đói chết rồi..." Nói rồi, Thượng Quan Thành kéo Giang Thải Dĩnh đi, một giây đóng cửa lại, anh ăn ý liếc nhìn Thẩm Duy Nhiên, ánh mắt đó bao hàm quá nhiều điều.
Thẩm Duy Nhiên biết, Thượng Quan Thành và Giang Thải Dĩnh đều hi vọng vào một kết quả tốt đẹp. Chỉ là có một số việc, bản thân cô có thể thế nào!
Nói thật, Thẩm Duy Nhiên vẫn chưa sẵn sàng đối mặt với Giang Thần Hi, nhưng tên đã trêи dây, không thể không bắn, cô đành đến phòng của anh.
Phòng ngủ của Giang Thần Hi mang đến cảm giác ấm áp giống hệt anh, mà trong ấm áp dường như còn có gì đó mất mát. Rõ ràng quen thuộc đến thế, nhưng lại nghĩ không ra rốt cuộc khiếm khuyết điều gì.
"Thải Dĩnh, em đi đâu..." Giang Thần Hi nằm trêи giường, nghe tiếng bước chân, cứ như vậy mà trực tiếp hỏi.
Thẩm Duy Nhiên không biết phải đáp thế nào.
Không chờ đến câu trả lời, Giang Thần Hi đã bừng tỉnh, phát hiện cô gái quen thuộc đã đứng ở cửa! Đột nhiên ngồi dậy, có lẽ vì hôn mê quá lâu, lại dùng quá nhiều lực, anh suýt chút té xỉu trêи giường.
Đứng ở cửa còn không phải là Thẩm Duy Nhiên anh ngày đêm thương nhớ sao? Là nằm mơ đúng không? Giấc mơ này cũng quá đẹp rồi! Tay đặt dưới chăn thầm nhéo da thịt của mình.
"..." A, hình như có chút đau.
Lần nữa dùng sức nhéo một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-xuan-khong-ai-hoang-phi/975602/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.