"Khoan đã... Em để chị nghĩ lại..."
"Tại sao chứ?" Có lẽ vì tức giận, Giang Thải Dĩnh đứng bật dậy, trực tiếp làm nghiêng ly cà phê trêи bàn. Cô thật không rõ, vì sao Thẩm Duy Nhiên lại vô tình như vậy.
"... Chị..." Thẩm Duy Nhiên nhất thời không biết nên làm gì, đương nhiên vì không ngờ Giang Thải Dĩnh lại kϊƈɦ động đến thế.
Nếu đã yêu thì không oán không hận
Bất kể có bao gian khổ tôi cũng nguyện ý
. . .
Loan Mộng trước sau luôn là cứu tinh của Thẩm Duy Nhiên, giống như lúc này, ngay thời điểm Thẩm Duy Nhiên không biết nên nói gì, Loan Mộng gọi điện thoại tới cho cô.
"Nè... Duy Nhiên... Khi nào cậu mới về!" Loan Mộng ở bên kia có chút vội vã mà hỏi.
"À... Bây giờ tớ về ngay!" Thẩm Duy Nhiên giống như người sắp chết đuối bắt được cọng rơm cứu mạng.
"Không được!" Không biết lấy sức lực từ đâu, Giang Thải Dĩnh giật lấy điện thoại trong tay Thẩm Duy Nhiên, cũng không bận tâm cô kinh ngạc, nói với đầu bên kia, "Loan Mộng, chị Duy Nhiên đang ở với em, lát nữa chị ấy có việc, hôm nay không về được!" Không đợi Loan Mộng trả lời, Giang Thải Dĩnh trực tiếp dập máy.
Ở phía bên kia Loan Mộng không biết nói gì, ngửa đầu nhìn trời: Lát nữa là tiết của chủ nhiệm, xong rồi...
"Thải Dĩnh..." Thẩm Duy Nhiên không hề hài lòng với hành động này của người đối diện, nhưng ngay sau đó...
"Anh..." Giang Thải Dĩnh mở di động, gọi một cuộc điện thoại, sau đó đưa máy cho Thẩm Duy Nhiên, loạt động tác này, trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-xuan-khong-ai-hoang-phi/975601/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.