Loan Mộng trả lời: "Đúng vậy, vẫn chưa về..."
Trần Tĩnh nhìn Loan Mộng như vậy, liền duỗi tay vén tóc, nhẹ bước đi tới, đặt tay trái lên vai cô ấy, dùng ngữ khí nhẹ nhàng an ủi: "Cậu đừng lo lắng, Thẩm Duy Nhiên sẽ không sao đâu, cô ấy cũng là nữ sinh đại học rồi, không biết chừng đang chơi ở đâu đó quên mất thời gian trở về."
Loan Mộng cười đáp một câu: "Cảm ơn cậu!"
Trần Tĩnh cũng mỉm cười, nhưng nụ cười mang theo chút mệt mỏi.
"Cũng muộn rồi, cậu nghỉ ngơi trước đi!" Ngữ khí của Loan Mộng đã hòa hoãn hơn lúc trước.
Trần Tĩnh không nói nữa, bởi vì bản thân thật sự rất mệt. Sau khi tắm rửa, cô liền về giường, chưa được mấy phút đã đi vào giấc. Nếu quan sát cẩn thận sẽ phát hiện đáy mắt Trần Tĩnh có màu xanh lá nhè nhẹ, quầng thâm dày đặc, tuy đang mệt nhưng lại không ngủ được sâu.
Loan Mộng đứng dậy tắt đèn để Trần Tĩnh an giấc một chút, chỉ để lại một cái đèn bàn. Ánh sáng mỏng manh chiếu vào giường Loan Mộng, tuy không quá sáng nhưng lại đủ để phá tan bóng tối. Một mình Loan Mộng ngồi ở góc tường, nắm chặt chiếc chăn, cảm giác sợ hãi theo đó ập tới. Không biết tại sao, trong lòng cô cực kỳ bất an, đột nhiên cảm thấy sẽ có gì xảy ra! Thời gian qua lâu, Loan Mộng cũng mệt mỏi, cuối cùng nhịn không được mà ngã xuống ngủ.
Ban đêm mang theo gió lạnh, thành phố này đối với Thẩm Duy Nhiên mà nói vô cùng xa lạ, đường phố xa lạ, người tới người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-xuan-khong-ai-hoang-phi/975581/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.