Nhiều năm về sau, Loan Mộng vẫn nhớ cô gái tùy hứng kia khóc nức nở trước mặt mình, mà bản thân cũng không chút dè dặt cùng cô ấy khóc. Dù khi đó không phải bạn bè, nhưng cô gái ngây thơ kia đã khiến cô cảm động.
Duyên phận để bọn họ gặp nhau, vận mệnh khiến bọn họ phải nếm chịu nỗi đau sinh ly tử biệt.
Loan Mộng nhìn Giang Thải Dĩnh không nói lời nào, liền giơ tay giúp cô ấy lau nước mắt, trong lòng thầm thở dài, đúng là cô gái ngốc nghếch!
Giang Thải Dĩnh cảm nhận được ấm áp Loan Mộng mang tới, cô ngừng cười, cũng ngừng khóc, an tĩnh nhìn người qua đường, trong lòng suy nghĩ miên man, có lẽ là cha, có lẽ là anh trai, mà cũng có là là người gọi là mẹ.
Loan Mộng không quấy rầy, hai người chỉ ngồi tới phát ngốc bên đài phun nước. Cô nghĩ tới cuộc đời của mình, không có mẹ, không có người thân, cũng không có bạn bè. Cuộc sống của cô mọi người có thể hiểu, nỗi đau của cô mọi người có thể đồng cảm, nhưng không phải cô không tin người khác, mà vì bản thân đã bị lừa gạt quá nhiều lần, không thể tin được. Thẩm Duy Nhiên chính là người đầu tiên chạm vào trái tim của cô trong mấy năm nay. Mà Giang Thải Dĩnh này, có lẽ bọn họ cũng sẽ trở thành bạn tốt, bởi vì cô và cô ấy đồng bệnh tương liên, đều không hạnh phúc.
Có điều, Giang Thải Dĩnh ít nhất vẫn còn một người anh trai yêu thương, còn có hồi ức tốt đẹp về cha. Nhưng còn cô, không có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-xuan-khong-ai-hoang-phi/975580/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.