Nhiều năm về sau, Loan Mộng vẫn nhớ cô gái tùy hứng kia khóc nức nở trước mặt mình, mà bản thân cũng không chút dè dặt cùng cô ấy khóc. Dù khi đó không phải bạn bè, nhưng cô gái ngây thơ kia đã khiến cô cảm động. Duyên phận để bọn họ gặp nhau, vận mệnh khiến bọn họ phải nếm chịu nỗi đau sinh ly tử biệt. Loan Mộng nhìn Giang Thải Dĩnh không nói lời nào, liền giơ tay giúp cô ấy lau nước mắt, trong lòng thầm thở dài, đúng là cô gái ngốc nghếch! Giang Thải Dĩnh cảm nhận được ấm áp Loan Mộng mang tới, cô ngừng cười, cũng ngừng khóc, an tĩnh nhìn người qua đường, trong lòng suy nghĩ miên man, có lẽ là cha, có lẽ là anh trai, mà cũng có là là người gọi là mẹ. Loan Mộng không quấy rầy, hai người chỉ ngồi tới phát ngốc bên đài phun nước. Cô nghĩ tới cuộc đời của mình, không có mẹ, không có người thân, cũng không có bạn bè. Cuộc sống của cô mọi người có thể hiểu, nỗi đau của cô mọi người có thể đồng cảm, nhưng không phải cô không tin người khác, mà vì bản thân đã bị lừa gạt quá nhiều lần, không thể tin được. Thẩm Duy Nhiên chính là người đầu tiên chạm vào trái tim của cô trong mấy năm nay. Mà Giang Thải Dĩnh này, có lẽ bọn họ cũng sẽ trở thành bạn tốt, bởi vì cô và cô ấy đồng bệnh tương liên, đều không hạnh phúc. Có điều, Giang Thải Dĩnh ít nhất vẫn còn một người anh trai yêu thương, còn có hồi ức tốt đẹp về cha. Nhưng còn cô, không có gì hết, ngay cả ký ức cũng không có. Ha ha, thật bi ai, thì ra nhiều năm như vậy, bản thân không hề có một hồi ức vui vẻ. Đáy mắt bất giác hiện lên cảnh tượng đầu tiên, cũng là lần cuối cùng gặp mẹ, mẹ chỉ tay vào mặt cô, mắng cô là sao chổi, ép cô phải rời đi! Sau hôm đó, bản thân bình thản ra đi, không hề trở về. Ba năm, thời gian cứ thế mà ba năm, cô không về nhà, thậm chí là thành phố kia. Loan Mộng không cần cha mẹ như vậy, ba năm trước đây cô không một xu trong người rời đi, hiện tại sống một mình vẫn tốt! Rốt cuộc cũng có một ngày, cô sẽ trở về cái nơi khiến bản thân thống khổ nhất, nói cho những người từng khinh thường mình rằng: Loan Mộng đã trở về, tôi không phải người ai muốn khi dễ thì khi dễ! Một mình Loan Mộng này vẫn có thể sống tốt! Khi đó rời đi, cô dựa vào ăn xin mới không tới nỗi chết đói, sau đó may mắn gặp được người trong cô nhi viện nên mới có cơ hội học lên cao trung, và Loan Mộng của hôm nay! Những điều này vĩnh viễn là một bí mật, cô sẽ không nói cho ai biết, bao gồm Thẩm Duy Nhiên, nó chỉ có thể bị chôn dấu nơi sâu nhất tận đáy lòng. Chỉ có đêm khuya tĩnh lặng, cô mới có thể một mình vì những chuyện này mà khóc thút thít, đó cũng là quá khứ mà cô không muốn nhớ lại nhất. Bí mật được gọi là bí mật, sở dĩ vì nó không thể tiết lộ ra ngoài, Loan Mộng không nhớ tới, nhưng không có nghĩa người khác sẽ không hỏi tới! Giang Thải Dĩnh dần dần phát hiện bi thương trêи người Loan Mộng ngày càng mãnh liệt, cô chưa từng gặp người như vậy, ngay cả việc bản thân đang khóc cũng quên đi. Cô không dám phát ra bất cứ tiếng động ảnh hưởng tới Loan Mộng. Mỗi đứa trẻ khóc đều như thiên sứ cuộn mình lại. Giang Thải Dĩnh lặng lẽ nắm tay Loan Mộng, hai bàn tay nhỏ nhắn cứ thế đan xen, cảm nhận hơi ấm của nhau. Chiều hôm đó, bọn họ khóc tới quên mất thời gian. Hai người đều là những đứa trẻ chịu tổn thương, cả hai đều khát vọng hạnh phúc, cho nên khi hạnh phúc tới gần, bọn họ đều không dám nhận lấy, cuối cùng lại để hạnh phúc cứ thế trôi qua. Sau khi điều chỉnh lại cảm xúc, Loan Mộng mới lên tiếng: "Khi nào ảnh rửa xong tôi sẽ đưa cho cô." Giang Thải Dĩnh chỉ "Ừ" một tiếng. Lúc trở về ký túc xá, cả hai mới phát hiện thì ra bọn họ đều ở chung một nơi, chẳng qua là một người tầng ba, một người tầng sáu. Giang Thải Dĩnh cười hì hì: "Thật trùng hợp, xem ra sau này tôi có thể thường xuyên tới thăm cậu và Thẩm Duy Nhiên rồi!" Loan Mộng cũng cười nói: "Được, lúc nào cũng hoan nghênh. Mình vào trước đây, tạm biệt." Loan Mộng vào phòng thì phát hiện Thẩm Duy Nhiên vẫn chưa về, nhớ lại sắc mặt trước khi rời đi của cô ấy, cô không khỏi lo lắng, lập tức cầm di động gọi điện cho Thẩm Duy Nhiên, nhưng thanh âm đầu bên kia truyền lại là: "Xin lỗi, số điện thoại bạn gọi tạm thời không liên lạc được, xin để lại lời nhắn..." Loan Mộng thấp thỏm bất an một mình ngồi trêи giường, chờ Thẩm Duy Nhiên quay về. Điện thoại gọi hết lần này tới lần khác, nhưng trước sau đều là tắt máy. Loan Mộng không khỏi luống cuống, cô bỗng dưng nhớ tới Giang Thần Hi, lập tức muốn gọi cho anh. Nhưng khi tìm danh bạ, cô mới phát hiện bản thân không có số của anh, liền gấp tới độ dùng tay đánh vào đầu của mình. Đột nhiên, cô nhớ lại tờ giấy Giang Thần Hi viết cho Thẩm Duy Nhiên, hình như là số di động của anh ấy, mà Thẩm Duy Nhiên lại không quan tâm, tùy ý vứt đâu đó trêи bàn. Đúng rồi, nó bị kẹp trong một quyển sách, hình như là tập thơ của Thương Ương Gia Thố (1). (1) Thương Ương Gia Thố, vị Đạt Lai Lạt Ma đời thứ 6 của Tây Tạng, người mới mười bốn tuổi bước vào ở Bố Đạt La cung, tuy là người mang duyên với Phật, nhưng vẫn quyến luyến hồng trần, vẫn có những vần thơ tình da diết đến mức làm người ta đau nhói. Loan Mộng nhanh chóng tìm được quyển sách đó trong ngăn kéo của Thẩm Duy Nhiên, mặt bìa có viết một câu: Một đời đó, ta qua sông qua núi qua tháp Phật, không vì tu luyện cho kiếp sau, chỉ vì giữa đường gặp lại người. Loan Mộng thật không rõ, Giang Thần Hi chỉ vừa quen biết Duy Nhiên không lâu, chẳng lẽ anh ấy vừa gặp đã yêu hay sao? Những gì Giang Thần Hi làm cho Duy Nhiên thật sự không thể nói rõ. Ngay cả cô cũng thấy anh ấy thật lòng, nhưng giữa hai người kia, một người yêu sâu đậm, một người giả vờ không biết. Nói thật, chính cô không tin vào chuyện nhất kiến chung tình, nhưng Giang Thần Hi dường như lại là một trường hợp đặc biệt. Hi vọng cậu ấy có thể tiếp tục kiên trì giúp Duy Nhiên tháo gỡ gút mắc! Nhìn dòng chữ trêи mặt giấy, Giang Thần Hi rõ ràng rất nghiêm túc viết số điện thoại của mình, có lẽ vì sợ viết qua loa, Duy Nhiên sẽ đọc không ra. Nóng lòng tìm Thẩm Duy Nhiên khiến Loan Mộng quên mất một chuyện, tới lúc cô gọi cho Giang Thần Hi, mới phát hiện đối phương cũng khóa máy. Lúc này cô mới nhớ, sau khi Thẩm Duy Nhiên rời khỏi quán ăn, Giang Thần Hi cũng mất mát bỏ đi. Một mình Loan Mộng cầm điện thoại, ngơ ngác ngồi trêи giường chờ Thẩm Duy Nhiên trở về. Bởi vì cô chỉ có một mình Thẩm Duy Nhiên là bạn, cho nên tại thành phố xa lạ này, cô không biết nên tìm ai nhờ giúp đỡ, cô chỉ có thể chờ đợi, chỉ biết chờ đợi! Nhưng mỗi giây mỗi phút lúc này trôi qua vô cùng gian nan, dài như những năm đó một mình phiêu bạc ngoài đường. Đúng lúc này, nghe tiếng mở cử, Loan Mộng lập tức đứng lên nhìn ra ngoài, lại phát hiện người về không phải Thẩm Duy Nhiên, mà là Trần Tĩnh. Tâm tình thất vọng không tránh khỏi đôi mắt của Trần Tĩnh. Trần Tĩnh phát hiện trong phòng chỉ có một mình Loan Mộng, vậy Thẩm Duy Nhiên đâu? Hiện tại đã 22h rồi, đáng lẽ phải ở đây chứ? Trần Tĩnh nhìn Loan Mộng, nhẹ giọng hỏi: "Loan Mộng, Thẩm Duy Nhiên đâu? Cô ấy chưa về sao?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]