Hồi đó là anh chủ động thân thiết với tôi trước.
Chủ động chào hỏi, chủ động nói chuyện, chủ động hỏi bài, chủ động ăn trưa cùng bàn với tôi. Ban đầu tôi có hơi không quen nên trực tiếp lơ đi. Chỉ chào hỏi lại một hai câu.
Thậm chí, tôi còn xin mẹ cho tôi đi học chỗ khác. Dù việc có bạn này là việc tốt. Nhưng tôi thực sự không quen. Hôm sau, anh đến lớp, hỏi tôi.
“Mộc Thiến! Tại sao cậu lại không học nữa? Tại tớ phải không? Tớ sẽ không làm phiền cậu nữa! Làm ơn đi học đi mà!”
Tôi lắc đầu.
“Không phải tại cậu.”
“Vậy tại sao...?”
“Tớ cảm thấy tớ không tiến bộ lên được.”
“Cậu học ở chỗ mới nào vậy?”
“Chỗ khác.”
Cả ngày hôm đó, anh đeo bám, hỏi tôi, đúng một câu: “Cậu học ở chỗ quái nào vậy?”
Hôm tôi đến lớp học thêm, tôi thấy anh cũng đang ở trong lớp. Tôi ngạc nhiên.
“Làm sao mà cậu lại đến đây?”
“Trùng hợp thật, tớ cũng học ở đây.”
Và sau lần đó, lần nào tôi đổi chỗ học thêm, cũng thấy anh ngồi trong lớp, cười vô tội. Đến khi mà mẹ tôi mời gia sư đến nhà...
Mẹ tôi cầm khay bánh, với ba cốc nước, đem để trên bàn. Tôi hỏi mẹ.
“Sao có đến tận ba cốc nước ạ?”
“Mẹ chưa nói à? Có một cậu bạn xưng là bạn cùng lớp đến xin học cùng.”
Này... đừng nói là...
Tôi đã đoán đúng, tôi thấy anh cười vô tâm, dựa vào thành cửa, bộ dáng phong độ, tùy ý.
“Thôi được rồi. Tớ sẽ không đổi chỗ học nữa. Làm ơn tha cho tớ đi.”
Anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-xuan-kho-quen/80838/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.