Tôi và anh quen nhau từ hồi cấp ba.
Tôi còn nhớ, hồi đó, tôi là thành phần bị tẩy chay trong lớp. Vì thành tích của tôi không quá giỏi, mà lúc nào cũng im lìm. Đến một ngày, tôi không tài nào chịu được nữa nên đã kể cho mẹ tôi nghe. Mẹ ôm tôi vào lòng, giọt nước mắt nóng hổi của bà rơi xuống tóc tôi.
“Mẹ xin lỗi con, tiểu Thiến. Mai mẹ sẽ làm thủ tục chuyển trường cho con.”
Tôi ôm mẹ, òa khóc nức nở.
Một tuần sau đó, tôi được chuyển đến một trường tư thục. Tuy không bằng trường kia nhưng như vậy là tốt rồi. Mẹ tôi là luật sư, quen biết rộng, ba tôi làm giám đốc nên suốt ngày đi công tác.
Tôi hít sâu một hơi, khoác chiếc cặp đi vào trường.
Cô giáo giới thiệu tôi với các bạn, không khí ồn ào, mọi người không một ai chú ý đến tôi. Tôi đã dự đoán được việc này từ trước. Bởi vì một con bé không có khuôn mặt, thân hình hay thành tích quá cao, chỉ tổ làm cái gai trong lớp. Còn có người trêu tôi.
“Này! Mộc Thiến, bạn từ quê lên à?”
Mọi người cười ồ.
Tôi chỉ trả lời lí nhí. Tôi sợ rằng, nếu tôi trả lời sai họ sẽ lại cô lập tôi.
"Không phải! Mình là người Bắc Kinh chính gốc!"
“Bạn nói gì cơ? Mình nghe không có rõ! “
Cậu ta làm bộ nhướn tai lên. Mọi người lại cười lên nữa.
“Các em thôi đi! Bạn ấy là người Bắc Kinh chính gốc đấy!”
Cô giáo lên tiếng, không ai cười nữa.
Tôi được cô giáo sắp xếp ngồi gần cuối, cạnh cửa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-xuan-kho-quen/80837/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.