Đã đi được một lúc rất lâu nhưng vẫn chưa thấy về đến nhà, Lục Sam vừa bồn chồn lo lắng vừa bực bội hỏi Lương Hạo:
- Này! Rốt cuộc bao giờ mới về đến nhà vậy?
Lương Hạo có chút chột dạ liếc ngang liếc dọc không hề nhìn thẳng vào mắt Lục Sam ấp úng nói :
- Thật ra là... tôi không biết đường này, đây là lần đầu tiên tôi đi- cậu ta cười gượng vẻ mặt vô tội nhìn Lục Sam
Tôi và Lục Sam há hốc mồm, thật chẳng ngờ cái tên này đi nãy giờ hóa ra lại chẳng biết đường, vậy mà lúc đầu thể hiện như bản thân hiểu rõ lắm vậy. Lục Sam tức giận đánh cậu ta:
- Cậu điên à! Không biết đường mà đi như đúng rồi vậy! Giờ biết quay lại lối cũ kiểu gì?
- Thì lúc đó tôi cũng không nghĩ nhiều đến thế - Lương Hạo bối rồi nói
- Giờ thì hay rồi ! Đến đường đi ngược lại cũng không biết nữa!
- Xung quanh đây nhiều hộ dân như vậy chắc là họ sẽ về thôi - Lương Hạo an ủi Lục Sam
Lục Sam dường như sắp trào nước mắt ra, trời thì đã sập tối, đèn đường cũng đã bật, nhưng những căn hộ xung quanh đây lại chả có một căn nào sáng đèn cả. Một khung cảnh xa lạ, bầu trời thì sập tối, không khí u ám, các hộ dân thì không thấy một ai, thử hỏi có đứa trẻ nào tầm 13 14 tuổi chịu được cơ chứ. Tôi đáp lại lời của Lương Hạo:
- Tôi nghĩ đây chỉ là các căn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-xuan-kho-quen-2/2772995/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.