Tôi quay lại và vô cùng bất ngờ. Là cậu nhóc hôm trước đã cứu chúng tôi. Tôi giật mình né tránh :
- Là cậu à?!
Cậu ta tươi cười, một nụ cười tỏa nắng xen chút ngọt mát :
- Chúng ta lại gặp nhau rồi.
Tôi gượng gạo né tránh ánh mắt long lanh của cậu. Giọng nói ngọt ngào trầm ấm như rót mật vào tai nhưng tôi hình như cảm nhận được sử giả trân nào đó ở đây.
Rồi đột ngột có người vỗ vai tôi khiến tôi giật nảy mình. Hóa ra là Lục Sam. Cậu thắc mắc:
- Cậu nói chuyện với ai vậy?
Tôi chột dạ quay lại nhìn, cậu ta đã đi từ lúc nào. Tôi chỉ đành che giấu sự ngượng ngùng bằng nụ cười:
- À, không có gì đâu.
- Nghi lắm nha~
Tôi liền kéo Lục Sam về lớp, chỉ sợ cậu ấy nhìn thấy cái người lạ kia. Nhưng chung một trường việc gặp mặt đương nhiên không thể tránh khỏi.
Vào một hôm, bỗng Lục Sam lại nhớ đến cậu ta :
- Ê này, hôm trước tớ tình cờ gặp cái cậu hôm trước giúp đỡ bọn mình đấy.
- Hả?? Ai cơ?
- Cái cậu đáng yêu hôm trước ý!
Tôi chợt sững người, có chút lo lắng :
- Ồ, cậu và cậu ta có nói gì với nhau không?
- Tớ định chào hỏi cậu ấy nhưng thấy cậu ấy đi với vài người bạn nên tớ thôi
- À, thế à.
Tôi mừng thầm trong lòng :"Tốt nhất nên là vậy"
Khi chúng tôi đang rôm rả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-xuan-kho-quen-2/2772988/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.