Nữ sinh đó vừa chạy đi thì Hạ Ngọc cũng vừa lúc đi tới. Cô không thấy mặt người đó, cô bị cận nhẹ nên không đeo kính nhưng khoảng cách khá xa cộng thêm ánh nắng có chút chói mắt nên cô phải híp mắt lại, chỉ thấy bóng lưng người đó. Theo phỏng đoán của cô thì hình như là một cô gái, vậy nên cô hỏi Lục Duy Tùng.
"Cậu làm gì mà khiến con gái người ta chạy nhanh vậy?"
Lục Duy Tùng đưa gói bim bim trong tay cho Hạ Ngọc, chiếc kẹo mút vốn là của Hạ Ngọc nhưng anh đưa cho Kiều Duy Bảo. Bản thân thì dùng vẻ mặt thản nhiên như người ngoài cuộc nói.
"Để mình gọi câu ấy lại hỏi xem tại sao vừa nhìn thấy cậu là cậu ấy liền bỏ chạy nhé?!" - Đây là đang ám chỉ người vừa rồi khiến nữ sinh nọ chạy mất không phải là anh mà cô sao?
Rõ ràng vậy rồi, Hạ Ngọc dù có ngốc thì cũng nghe ra được hàm ý trong câu nói của anh. Cô nàng hơi chu môi đáp lại anh.
"Mình có làm gì đâu mà cậu ấy lại sợ mình?" - Ngữ khí có chút nghi hoặc nhưng nghe lại giống như đang lẩm bẩm một mình.
Lục Duy Tùng đưa tay cầm lấy balo của Hạ Ngọc trong tay Kiều Duy Bảo, hơi cúi đầu nhìn xuống khuôn mặt cô. Đôi mắt bồ câu của cô đẹp thật! Anh rất thích.
Lục Duy Tùng nhún vai ý bảo mình cũng không biết rồi không tiếp tục chủ đề này nữa.
Hạ Ngọc cũng chỉ định hỏi một chút, thật ra cô cũng không để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-xuan-khi-trai-tim-rung-dong/3315174/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.