Lục Duy Tùng chăm chú chỉ cô cách giải, anh chỉ rất chậm, chỉ cần là chỗ cô chưa hiểu thì anh đều sẽ kiên nhẫn chỉ lại. Có mấy lần Lục Duy Tùng hỏi cô đã hiểu chưa, cô còn ngây ngốc nhìn anh, đôi mắt bồ câu chớp chớp, máy móc gật đầu câu lệ, thực ra là ù ù cạc cạc như vịt nghe sấm.
Vừa nhìn vẻ mặt ngây như phỗng của Hạ Ngọc, không cần hỏi Lục Duy Tùng cũng biết cô đang nghĩ gì. Anh vươn tay đến cốc nhẹ vào đầu cô một cái.
"Chưa hiểu thì phải nói là chưa hiểu, không được giấu!"
Hạ Ngọc tròn mắt nhìn anh trong hốc mắt còn mang theo chút độ ẩm vì lạnh nhưng lọt vào mắt Lục Duy Tùng lại trông như sắp khóc. Cô đưa hai tay lên ôm chỗ vừa rồi bị anh cốc, vẻ mặt bất mãn.
"Phần này cậu vừa giảng mình hiểu rồi nhưng mình lại quên rồi!"
Lục Duy Tùng nhìn cô, đưa tay xoa đầu cô, vội vàng nhận hết phần sai về mình.
"Không trách cậu được, là mình chưa tốt, đổi cách học khác nhé!"
"Ừm!" - Cô gật đầu.
Lục Duy Tùng buông tay trên đầu cô xuống, nghiêm túc chỉ cô học theo phương pháp mà bình thường anh hay áp dụng. Có vẻ lần này hiệu quả cao hơn, Hạ Ngọc ghi nhớ được rất lâu, còn biết cách áp dụng vào để giải bài tập nữa.
Đến 22 giờ khuya, sương đêm bắt đầu đổ xuống ngày một nhiều khiến tiết trời cũng trở nên lạnh giá hơn. Tất cả các khu biệt thự xung quanh đều đã tối đèn đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-xuan-khi-trai-tim-rung-dong/2846494/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.