Hạo Thiên chăm chú nhìn Nhật Hạ như quan sát.
“ Để thầy xem…. Ừm…. Em hiện tại là đang rất muốn biết thầy nghĩ như thế nào về em.”
Nhật Hạ có chút giật mình, lúng túng
“ Thì em hỏi thầy, đơn nhiên là muốn biết thầy hiểu em như thế nào rồi.”
Hạo Thiên buồn cười, thoải mái thưởng thức ly nước lọc trước mặt.
“ Được rồi, em là đứa khiến thầy đau đầu suy nghĩ nhiều nhất. Nếu bây giờ em hỏi, thầy hiểu em như thế nào, thì câu trả lời của thầy là chưa được bao nhiêu cả. Nhưng nếu em đồng ý, thầy sẽ không ngại việc tìm hiểu em kỹ hơn dù thời gian có lâu như thế nào.”
Nhật Hạ bất ngờ ngước nhìn thầy, hình như đây không phải là câu nói bình thường, Hạo Thiên rất bình tĩnh và điềm nhiên chắc chắn nhìn thẳng và đôi mắt cô, nở nụ cười dịu dàng. Nhật Hạ bị thầy nhìn như vậy, liền cảm thấy không được tự nhiên, không khí cũng đột ngột im lặng vì cả hai tự nhiên không ai nói gì nữa. Nhật Hạ vội vàng chuyển tầm nhìn đi nơi khác, cầm ly nước uống để tránh mất tự nhiên nhất.
Hạo Thiên rất biết thưởng thức vẻ bối rối cực kỳ đáng yêu của Nhật Hạ, anh thật sự chỉ muốn đưa cô vào thế khó như thế này để thấy được sự chân thật từ chính cảm xúc của một cô – một cô gái luôn cố gắng giấu đi mọi cảm xúc của mình để làm hài lòng những người xung quanh.
Đúng lúc chiếc điện thoại trên bàn của Nhật Hạ reo lên, Nhật Hạ vội vớ lấy nó như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-xuan-em-bat-dau-la-khi-gap-anh/1730738/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.