CHAP 19: SỰ HỢP TÁC CỦA CƠN MƯA
Tim Nhật Hạ đập nhanh đến nỗi muốn nhảy ra ngoài, khiến cô phải đặt tay lên lồng ngực để kiềm chế lại tránh trường hợp tim cô nhảy ra ngoài. Cô chẳng dám quay sang nhìn Hạo Thiên bên cạnh.
Điện thoại trong túi áo rung lên, Nhật Hạ tay vừa lạnh vừa run lấy ra có chút khó khăn mà xém nữa là rơi luôn chiếc điện thoại.
“ Dạ con nghe nè mẹ.”…
“ Mưa quá, con chưa về được, khoảng 30 phút nữa lận.”…
Không biết mẹ cô hỏi gì, khiến cô có sự lúng túng liếc nhìn thầy, nhỏ giọng ngập ngừng nói
“ Dạ thầy đưa con về.”…
“ Dạ dạ, con biết rồi, con sẽ chuyển lời. Tạm biệt mẹ.”.
Nhật Hạ cúp điện thoại, không được tự nhiên quay sang nhìn thầy, rồi lại quay đi, rồi lại quay qua nhìn. Hạo Thiên thấy vậy liền hỏi
“ Có chuyện muốn nói sao?”
“ Ak là là …. Dạ cũng không có gì… chỉ là mẹ em muốn gửi lời cảm ơn thầy vì đã chở em về.”
Nhật Hạ nói một mạch cho xong rồi quay đi, nói xong cô nhẹ nhõm thở ra. Hạo Thiên nhìn cô như thế khóe miệng không thể không nở nụ cười.
Các hạt mưa cũng dần nhẹ lại, nhưng trời thì vẫn không có dấu hiệu sẽ tạnh mưa, cả hai quyết định mặc áo mưa về.
Cũng phải vượt gió vượt mưa để về đến nhà Nhật Hạ là quảng đường không ngắn. Về đến nhà Nhật Hạ cũng mất khoảng 30 phút, và từ nhà Nhật Hạ về nhà Hạo Thiên là khoảng 1 giờ đồng hồ, Nhật Hạ xuống xe nhìn người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-xuan-em-bat-dau-la-khi-gap-anh/1730737/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.