Sáng hôm sau để mọi người đều tỉnh dậy và có mặt tại sảnh để cùng đi ăn sáng là 9h30 sáng. Nhật Hạ rất muốn được ngắm bình minh trên biển, nhưng đêm hôm qua gần 4h sáng cô mới ngủ thì làm sao có thể 5 6 giờ có thế dậy ngắm. Nhật Hạ đã rất tiếc, vì có một số bạn đã dậy sớm cùng nhau ngắm bình minh, trong đó đơn nhiên cũng chẳng có Hạo Thiên, anh cũng ngủ đến hơn 8h30 mới có thể tỉnh giấc.
Nhật Hạ ngồi dưới sảnh nghe mọi người bàn về cảnh bình minh sáng đó mà thật sự ghen tỵ, gương mặt thể hiện rõ sự tiếc nuối. Nhật Hạ bắt gặp ánh mắt của Hạo Thiên cô cũng chỉ có thể cười trừ, ánh mắt thể hiện rõ sự đáng thương, tiếc nuối. Hạo Thiên cũng chỉ có thể đáp lại bằng ánh mắt và cái nhún vai “ Chịu thôi, đêm qua em thức khuya quá mà.” Nhật Hạ thở dài quay đi.
Minh Tuấn từ trong thang máy bước ra, miệng đã cười toe toét tiến thẳng đến chỗ Nhật Hạ.
“ Chị Hạ, em có quay lại cảnh bình minh cho chị này.”
Nhật Hạ sáng rực con mắt nhìn chiếc điện thoại của cậu trước mặt.
“ Thật không?”
“ Em đùa chị làm gì. Không phải hôm qua chị nói với em là đặc biệt rất muốn cảnh bình minh sao. Còn hẹn em cùng ngắm ấy vậy mà sáng nay chị ngủ đến lúc mặt trời lên luôn rồi.”
Nhật Hạ xấu hổ vì thất hứa,
“ Xin lỗi, tại hôm qua chi thức hơi khuya.”
“ Nhưng đừng lo, người rộng lượng như em, đơn nhiên sẽ quay lại cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-xuan-em-bat-dau-la-khi-gap-anh/1730735/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.