Hạo Thiên nghiêng người nhìn Nhật Hạ.
“ Vì tất cả?”
“ Dạ vì tất cả.”
Hạo Thiên gật đầu chấp nhận mỉn cười
“ Thầy cũng cảm ơn em, Nhật Hạ.”
Nhật Hạ tò mò quay sang hỏi.
“ Vì điều gì ạ?”
Hạo Thiên nở nụ cười chân thật nhẹ nhàng đáp
“ Vì trong thời gian qua em đã cố gắng rất nhiều. Cảm ơn em vì đã cố gắng nhiều như vậy.”
Nhật Hạ mỉn cười như không tin. Hạo Thiên nhận ra nên tiếp lời
“ Em đã cố gắng nổ lực rất nhiều trong lớp, từ một học viên chỉ ở mức trung bình khá giờ em đã là học viên đứng đầu lớp. Em không phải người thích chia sẽ nhưng đã chịu mở lòng chia sẻ với các bạn và thầy. Có những hôm tâm trạng em dường như không tốt, nhưng vì không muốn phá hỏng không khí của mọi người, em đã luôn cố gắng giả vờ là mình đang rất ổn. Như khi nãy, em rõ ràng là không uống được bia, nhưng vẫn cố uống hết một lon cho mọi người không mất không khí.”
Nhật Hạ không ngờ thầy biết cả chuyện cô không uống được bia, khi nãy đúng là cô sợ nếu trong một tập thể mọi người đều đang vui như vậy cô lại dùng nước suối hay nước ngọt sẽ ảnh hưởng đến không khí nên đã cố gắng vờ như biết uống. Nhật Hạ sẽ bị cơ thể phản ứng sau một vài giờ sau đó.
Hạo Thiên nói tới đó nhìn vào cánh tay cô, mặt có chút biến sắc.
“ Em bị dị ứng với bia?”
Nhật Hạ nhìn theo ánh mắt thầy cũng nhìn xuống cánh tay, đã đỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-xuan-em-bat-dau-la-khi-gap-anh/163184/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.