Hiểu
Tịnh mới sáng thứ 7 đã dậy rất sớm. Kệ ông chồng quý hóa đang nằm ngủ như chết,
bà đi ra phòng khách, gọi điện thoại cho Nhất Thiên.
[Alo,
mẹ ạ?]
“Chứ
còn ai vào đây nữa? Con đang làm gì đấy?”
[Con
đang học.]
“Mày
có bao giờ học tử tế không con? Lại đâm đầu vào mấy cái dự án vớ vẩn đúng
không?”
[….]
“Tao
nói đúng quá mà! Thế mấy cái dự án đó quan trọng hơn con dâu mẹ đúng không thằng
chết trôi kia?”
[Mẹ
à…] Mẹ anh không thể hỏi những câu bình thường được à??
“Mẹ
à mẹ ơi cái gì? Mày còn không mau xách đít về đây ăn cơm! NHỚ là phải đưa bảo bối
của mẹ cùng đi! Mày không mang con bé về, tao sẽ bảo bố mày tước hết cổ phần
Dương thị của mày đi!
[Con
biết rồi mà… Du Du đang ngồi ngay cạnh con này, con đang kèm cô ấy học.]
“Cái
gì!!! Thằng chết trôi, mày dám để loa ngoài!”
Lập
tức điện thoại bị cúp. Hiểu Tịnh hầm hầm đi vào bếp rót nước lạnh uống, không
thì lửa bốc cháy hừng hực mất.
Bên
kia, Ái Du đang cười hí hí. Cô vỗ vai Nhất Thiên:
“Không
ngờ địa vị của anh trong nhà kém thật.”
“Anh
không kém nhất đâu.” Nhất Thiên bình thản.
“?”
“Trong
nhà, người không có tiếng nói nhất phải là bố anh. Anh sợ có ngày mẹ anh nổi hứng
bắt đập Dương thị đi rồi chuyển qua Châu Phi sống bố anh cũng đồng ý quá…”
“Phụt!
Há há há… Qua Châu Phi ở Hắc Lao với Tề Mặc… Thú vị…”
“Lại
ngấu nghiến đống sách ngôn tình trên mạng rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-xuan-diu-ngot/1724145/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.