Nhất Thiên đưa Ái Du đi ăn rồi đưa cô về đến cửa nhà, nhưng anh lại không vào mà đi luôn. Ái Du chạy ra hỏi:
“Anh ở lại đã.”
“Không sao, tối rồi để mọi người còn nghỉ ngơi, anh về đây.”
“Về đến nhà nhớ gọi cho em.”
“Ừm.”
Ái Du cởi giày rồi đi vào nhà, thằng em đang nhại lời cô nói chuyện với Nhất Thiên, kết quả là bị véo tai… Tội nghiệp, há há. Tuyền Thanh rất vui vẻ:
“Mẹ thấy bạn trai con là người khá ổn đấy, hiểu chuyện mà lại biết quan tâm nữa. Chứ như cô Vưu bạn mẹ ấy, kể là người yêu con gái đưa con bé về nhà lúc gần 9h, rồi cứ ở lại cả tiếng đồng hồ, thế là cả nhà phải ngồi tiếp nó cả buổi tối.”
Ái Du ngồi nói chuyện với bố mẹ một lúc rồi đi về phòng. Cô nằm một cái phịch xuống giường, lăn lộn như con điên rồi lại úp mặt vào gối. Ôi ôi, cứ nhìn lên tay là lại…. Bây giờ cô mới có cơ hội nhìn kĩ bé nhẫn này. Viên thạch anh màu hồng nhạt được chạm khắc tinh xảo thành hình trái tim, và trên vòng nhẫn màu vàng trắng còn được khắc thêm…cái gì đây! “T&T”! Cô muốn chết đây… (Phiên âm tiếng trung, D là tưa còn T là thưa)
Cô lấy điện thoại lướt lướt, thấy Nhất Thiên có bài đăng mới là một hình ảnh. Đó là ảnh anh chụp trộm lúc cô đang ngủ gục khi ngồi trên xe bus lúc về nhà. Cặp mắt nhắm nghiền, hàng lông mi cong cong, khóe miệng khẽ nhoẻn một nụ cười nhẹ nhàng. Góc hình còn có mặt của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-xuan-diu-ngot/1724132/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.