Nhất Thiên cầm điện thoại, do dự
muốn ấn gọi cho Ái Du nhưng lại thôi. Anh sợ lại một lần nữa phải nghe thêm những
câu nói tuyệt tình của cô. Vậy là, anh đã thẳng tay đập nát mối quan hệ với cô
mà anh đã 6 tháng xây đắp. Từ bây giờ, anh phải làm gì đây? Đây là lần đầu được
nhận câu xin lỗi mà lòng anh đau như thế.
Bỗng một dãy số hiện lên trên màn
hình. Nhất Thiên thấy quen thuộc nên nhấc máy. Đầu dây bên kia là giọng Lung
Linh:
“Hội trưởng! Không phải Ái Du
ghét anh đâu!”
***
Sau khi nghỉ hè, hội Nhất Thiên rủ
hội Ái Du đi cắm trại ở rừng Tử Hàn, một nơi không cách quá xa nội thành nhưng
lại có thiên nhiên hoang dã vô cùng thơ mộng. Đương nhiên là Ái Du không muốn
đi, nhưng Lung Linh làm bộ vô tình đặt vé xe rồi, nếu cô không đi thì sẽ phí mất
30 tệ, đương nhiên là vì bản tính tiếc tiền nên Ái Du đành miễn cưỡng đi.
Ái Du bước xuống xe. Cô để tóc
đuôi ngựa, đội mũ lưỡi trai màu trắng, mặc áo thun rộng thùng thình màu hồng nhạt,
quần ngắn đến đầu gối cùng màu với áo, phối cùng một đôi sneaker trắng. Cô ngồi
xổm rất có duyên, nghịch nghịch mấy cọng cỏ chờ xe Nhất Thiên đến, vì bọn Nhất
Thiên đi xe khác. Còn mấy đứa bạn kia của cô thì đã tung tăng chạy nhảy như con
điên rồi.
Nhất Thiên đang lái xe, từ xa đã
nhìn thấy hình bóng đang ngồi ngẩn ngơ kia rồi. Đúng là... Nhất Thiên mỉm cười,
đạp phanh. Xe dừng lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-xuan-diu-ngot/1724124/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.