Vành mắt Ái Du đã đỏ au, cô chạy
về phòng kí túc. Vừa mới trùm chăn lên người, hai hàng nước mắt của cô đã rơi
xuống tí tách.
***
Mấy ngày qua, Nhất Thiên không
còn ghé lớp cô nữa. Cô cũng bắt đầu tránh mặt anh lúc nói chuyện với đại huynh
đại tỷ. Tụi Lung Linh không bị ngu, đương nhiên biết giữa hai người này có cái
gì đó. Một hôm Nhã Ân hỏi:
“Này, bà với ổng giận dỗi gì nhau
à?”
“Không...”
“Thế thì làm sao?”
“Anh ấy tỏ tình với tôi...”
“Í! Thế thì mấy hôm nay hai người
phải tươi cười như hoa chứ?”
“Nhưng mà tôi từ chối.”
“WHAT THE F*CK???”
Y Đồng với Lung Linh đang nghe lỏm
cũng đồng thanh la lên cùng Nhã Ân.
“Tại sao??? Bà bị vấn đề ở não hả
Du?”
“Không phải...Tôi thấy tôi không
xứng với anh ấy.”
Ái Du lúc nào cũng thấy quần áo của
Nhất Thiên nhìn đơn giản nhưng chất liệu vô cùng tốt, search giá cũng không hề
rẻ. Đi chơi thì anh toàn đi giày thể thao converse, nike giá mấy vạn tệ. Đã vậy,
nghe nói anh có thiên phú vô cùng tốt cho việc quản lý công ty, thậm chí được dự
đoán 3,4 năm nữa anh có thể tiếp quản Dương thị. Còn cô thì sao? Học hành được
coi là chăm chỉ, loại khá giỏi trong lớp, quần áo giày dép đều là mua online hoặc
ở mấy cửa hàng bình thường, đắt nhất của cô là cái váy giá hai trăm tệ, mua
xong cô còn cứ tiếc mãi. Cô tuy xinh đẹp, nhưng đứng cùng Nhất Thiên cũng chỉ
giống một vật dụng dư thừa. Cô biết suy nghĩ của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-xuan-diu-ngot/1724123/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.