Nhất Thiên đặt Ái Du lên ghế đá. Anh xoa đầu cô:
“Đợi tôi một chút.”
Ái Du đỏ mặt, quay đầu đi, giả vờ giận dỗi. Tiếng bước
chân sau lưng cô cũng xa dần.
Một lúc sau, anh quay lại với một lọ thuốc màu trắng trên
tay và một gói tăm bông. Nhất Thiên nhẹ nhàng cúi xuống. Ái Du đỏ ửng mặt, what
the hell? Anh ấy định bôi thuốc cho mình ah?
Không ngoài dự đoán, Nhất Thiên khẽ xoa xoa chỗ sưng tấy
trên mắt cá chân cô, mặt anh đúng cái vẻ “xót vợ thương con” làm Ái Du xấu hổ
khủng khiếp. Đột nhiên anh vỗ bốp một cái vào bắp đùi cô.
“Ái ui!”
“Hừ, đi đứng không cẩn thận! Lần sau mà bắt gặp em túm tụm
xem náo nhiệt một lần nữa là tôi sẽ nhốt em trong phòng một tuần!”
“Anh là gì của em mà đòi?”
“Linh tinh, tôi là...”
Nhất Thiên bỏ lửng câu nói, đáy mắt đã tối lại.
Ái Du đang háo hức thì thấy Nhất Thiên không nói gì nữa,
cô thất vọng.
“Để em tự bôi cho.”
“Không cần.”
Nhất Thiên cầm tăm bông nhúng vào lọ thuốc rồi nhẹ nhàng
bôi lên mắt cá chân của cô. Ái Du bị sự dịu dàng của anh mà đầu quả tim run rẩy.
Cô tay chân luống cuống rồi bỗng môi nhếch lên một cái. Ái Du thừa dịp Nhất
Thiên không chú ý mà hai tay đặt lên đầu anh rồi vò vò đầu, chưa hết, cô còn giật
mạnh tóc anh mấy phát. Nhất Thiên đau chảy nước mắt:
“Cái quái gì đấy? Thừa Ái Du, mau bỏ raaaaa!!!”
“Không bỏ, không bỏ! Ai cho anh mắng em, em phải trả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-xuan-diu-ngot/163994/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.