*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Người ấy, như là nắng, nhìn vào khiến tôi phải nheo mắt, mà cứ nhìn lâu một chút sẽ khiến nước mắt chảy dài. (Sưu tầm)
Xe máy dừng đột ngột. Tôi giật mình đổ người về trước, người như được gọi về từ trong giấc chiêm bao.
"Đến nơi rồi".
Tôi nhìn quanh. Đây là nơi tôi đang ở, 6 năm qua vẫn không hề thay đổi.
"Vy vào nhà nghỉ ngơi đi, đừng buồn nữa, tối mai nhớ có hẹn với tôi đấy".
"Ừ, nhớ, về đi".
Rồi Trường chạy xe hòa vào dòng người trên phố.
Nhưng tôi mải nghĩ về quá khứ mà quên mất thực tại, tôi không thể mở cửa vào nhà vì không có chìa khóa. Cả chìa khóa nhà, chìa khóa xe đều nằm trong tay thầy.
Điện thoại.
Tôi vội lấy ra. Nhưng màn hình đen xì không chút hi vọng. Tôi thở dài ngao ngán, đúng là một ngày tệ hại!
"Sao chị còn đứng đây?"
Cứu tinh đời tôi đã đến. Cạnh phòng tôi là một em gái kém một tuổi, tên là Bảo Tiên, và chút may mắn hiếm hoi trong ngày đã đến.
Việc đầu tiên chính là sạc điện thoại. Chiếc điện thoại chậm chạp lên hình, kèm theo đó là ba tin nhắn và 5 cuộc gọi nhỡ. Chắc bạn tôi nó đang điên lên vì sự mất tích không báo trước. Tôi không dám gọi lại cho nó, chỉ gửi mấy dòng tin nhắn thông báo " đã an toàn" và hồi hộp chờ đợi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-xuan-da-qua/2161863/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.