Quá khứ, làm sao có thể chạm vào? Quay ngược dòng thời gian để trở lại mùa hoa bằng lăng tím năm ấy, liệu có được hay không? Trên đời này, thứ khó lấy lại nhất chính là kỉ niệm, thứ mãi mãi biến mất chính là thời gian, cho dù có níu kéo đến mấy, buồn phiền đến mấy, cũng chẳng thể nào trở lại khoảng trời tươi đẹp của ngày xưa. Thử hỏi trên đời này, có mấy ai là không luyến tiếc quá khứ? Giống như khi còn nhỏ, chúng ta chỉ hi vọng có thể lớn lên thật mau, nhưng khi lớn khôn rồi, lại ước mình vẫn có thể trải qua những tháng ngày vô tư năm ấy. Đâu thể nào? Luyến tiếc, cũng đâu còn kịp nữa?
Bằng lăng tím rất đẹp, nhưng lại tượng trưng cho một câu chuyện tình yêu buồn. Giống như một mối tình nguyên vẹn, rồi sẽ sớm lụi tàn theo thời gian. Câu chuyện tình yêu ấy, hiện tại vẫn giống như một bức tranh rực rỡ sắc màu, lại yên tĩnh thầm lặng, khắc sâu trong lòng của chúng ta. Bao năm đã trôi qua, nhưng tại sao lại không thể nào mờ nhạt đi? Tại sao tất cả vẫn hiện hữu như thế, giống như chỉ vừa mới hôm qua thôi, nhưng khi vươn tay ra chạm vào, tất cả lại hóa thành bọt biển, tựa như hư không, tựa như chưa bao giờ tồn tại...