Chương trước
Chương sau
Một hôm vào sớm rãnh rỗi, tôi nghiên cứu khuôn mặt của boy nạnh nùng. Cậu ta đeo kính cận dày cộm, căn bản là không thấy rõ mắt cậu ta to hay nhỏ, đeo kính xuyên suốt, lâu ngày thế này thì giá nào cũng bị sụp mí cho mà xem. Cậu ta có sóng mũi rất cao, cao chót vót. Bờ môi không quá dày cũng không quá mỏng, nói sao nhỉ? Bờ môi gợi cảm hay nhu tình nhỉ? Gương mặt cậu ấy hơi xương xương, chắc là do ốm nhách ốm nhom như cò hương đây mà. Nói đẹp trai ừ thì có đẹp nhưng không thuộc dạng "xức xắc" hay sắc nước hương trời.
Tôi lấy cái kính lúp ra nghịch nghịch, cứ phóng to hết mắt rồi đến mũi Lâm, chủ yếu làm thú vui tiêu khiển. Cậu ta xoay mặt nhìn tôi, khuôn mặt vẫn lạnh tanh. Chẳng hiểu sao tôi lại sợ, hắt xì 2 cái rồi rụt cổ lại vuốt vuốt mũi. . .
- Này, tôi cảm rồi, là do 3 hôm trước dầm mưa đấy!- Tôi chu môi trách móc. Cậu ta hơi nghiêng đầu nhíu mày:
- Sao 3 hôm sau mới bị cảm? Đáng lẽ ra hôm sau phải cảm liền mà...
- Con người tôi vốn yếu ớt, phát triển chậm chạp nên bệnh tình cũng trễ hơn người ta mấy ngày, không biết đâu, tại cậu cả đấy.- Tôi đổ thừa, trợn mắt uy hiếp nhưng cậu ta không có vẻ gì là sợ hãi, cứng nhắc học bài. Tôi xí 1 hơi dài, rồi chạy đến chỗ con Yến đang ăn hộp cơm ngồi tán dốc.
Giờ ra chơi, mắt tôi nặng trịch, mũi cũng đau nhức, bây giờ mới thật sự là cảm lạnh này. Lâm bảo tôi đứng dậy cho cậu ấy ra ngoài, ồ, chuyện lạ, tôi có thấy cậu ấy rời khỏi lớp giữa giờ kiểu này đâu. Đúng rồi, nhịn tiêu tiểu lâu ngày thì cũng có ngày xả ra thôi, chắc đi William Cường rồi (WC). Nhưng mà bây giờ, điều quan tâm nhất là tôi đang bệnh tật đầy mình... khó chịu, khó chịu lắm, ư ư. . .
Con Yến nhào đến vỗ vai tôi:
- Mày bị làm sao vậy?
- Tao bị cảm rồi. Thôi gáng chịu thêm 2 tiết nữa rồi về luôn.- Tôi khịt mũi.
- Ừm, có cần tao xuống phòng y tế xin thuốc giùm không? Mệt thì xuống đó nghỉ.- Nó sờ trán tôi, ân cần hỏi han. Tôi lắc đầu, phòng y tế tôi nằm không quen, ngủ không được, cũng không có cảm giác thoải mái như ngủ trên bàn. Tôi nằm ườn ra đó, xua tay đuổi con Yến:
- Tao muốn ngủ, mày về chỗ đi!
Trống tựu vào học, tôi uể oải ngáp 2 cái. Lâm đi vào lớp, đẩy tôi vào trong góc sát tường, vốn là chỗ ngồi của cậu ta. Tôi phờ phạt ngoi đầu dậy đưa cặp mắt đỏ ngầu, lờ đờ nhìn:
- Gì vậy?
- Cậu... vào trong ngủ đi. Tôi canh giùm cho.- Cậu ta lí nhí trong cổ họng.
Trong khoảnh khắc định mệnh ấy, tôi thấy cả người của Lâm sáng lấp lánh như một vị thần, như một vị thần, như một vị thần (chuyện quan trọng phải nói 3 lần). Nối đoạn, cậu ta dúi nhanh 5 viên thuốc vào tay tôi, còn đưa cả chai nước suối, tất nhiên, ngoài tôi và cậu ấy biết ra chẳng ai biết chuyện này cả. Tôi cảm động uống ngay 5 viên 1 lượt, rồi mỉm cười với cậu ấy:
- Được rồi, sau này cậu có mất trật tự tôi sẽ không viết tên vào sổ đâu, lấy lòng bao nhiêu được rồi! Tôi rộng lượng không để bụng chuyện mắc mưa hôm bữa nữa đâu...- Ây cha, đây là lần đầu tiên tôi cảm nhân được làm lớp phó trật tự cũng rất tốt nha.
Cậu ta ỉm im, mặt hơi cúi xuống, tôi chỉ thấy ánh sáng dạ lên từ cặp kính cận. Tôi buồn ngủ quá, chẳng hơi đâu suy nghĩ tầm phào, nằm dài ra bàn đánh 1 giấc thật say. . .
- Sốt nặng lắm rồi.- Tôi nghe giọng của cô Loan, lờ mờ mở mắt, rồi lại thấy rất nhiều người nhìn mình, cổ họng nóng rát, rất chóng mặt. Tôi lại nhắm mắt ngủ tiếp, bây giờ có trời sập tôi cũng nhất quyết không tỉnh!
Đúng vậy, tôi sốt đến hơn hôm sau mới dậy nổi. Ba mẹ tôi cằn nhằn:
- Biết không khỏe thì nghỉ ở nhà đi còn ham vào trường, cậu bạn Lâm gì đấy cõng mày xuống hẳn 3 tầng lầu chở, mày về nhà đấy!
- Khoan...- Lâm cõng tôi hết 3 tầng lầu? Ồ, sốt cao quá làm tôi quên mất chuyện làm cách nào tôi về được đến nhà. Mẹ tôi búng vào trán tôi cái chóc:
- Người ta mỏng như lá lúa mà phải cõng 1 con heo to đùng như thế đúng là quá đáng!
- Mẹ... con đâu có béo lắm đâu.-Tôi xụ mặt. . .
Hôm sau đến trường, tôi thấy Lâm dán salonpas ở cổ và vai, chắc cho cõng tôi bị chấn thương, híc. Tôi bắt đầu đối xử với Lâm tốt hơn từ dạo ấy. . .
Trường tôi dạy thêm vào buổi tối tại lớp, chỗ ngồi tự túc vì có nhiều bạn không đi học. Tôi vui vẻ chọn ngay chỗ ngồi cạnh con Yến, 2 đứa trò chuyện rôm rả cho đến khi thấy Lâm đi vào, ngồi lặng lẽ ở chỗ cũ của mình. Tôi vẫy tay:
- Lâm, lên đây ngồi nè!
Cậu ta nhìn tôi lắc đầu:
- Không quen!
Con Yến nhún vai:
- Chịu thôi, cậu ấy kỳ lạ như thế đấy...
Lại thêm mấy bữa học thêm nữa, 2 đứa ngồi xa nhau đầu sông cuối sông. Đúng là ngồi chỗ khác không quen thật dù chỉ là học trái buổi. . .
Hôm kia vào sớm, tôi chọn ngay chỗ ngồi trên lớp, ngồi cạnh Lâm. Lúc cậu bạn đi vào, hơi ngạc nhiên nhìn tôi rồi nở nụ cười nhàn nhạt:
- Cậu làm gì ở đây vậy?
- Không có gì, ngồi chỗ khác tôi không quen!- Đó cũng chính là lần đầu tiên tôi thấy Lâm cười với mình. . .
Con Yến liền ngửi thấy mùi gian tình nhưng thật ra không có, Lâm không phải tuýt người tôi thích. Nhưng càng chối bay chối biến lại càng khiến người ta sinh nghi. Sau một thời gian chống trả tin đồn quyết liệt, tôi đành buông xuôi khuất phục.
Giữa học kỳ I, bạn gái lớp bên đột nhiên gọi tôi ra hành lang nói chuyện. Cô bạn dáng vấp nhỏ nhắn, nụ cười xinh xắn, giọng nói trong trẻo:
- Tiểu Vy, nghe nói cậu và Lâm đang quen nhau ư?
- Không có nha, tôi không có!- Tôi vội vàng xua tay lắc đầu. Cô bạn nở nụ cười tươi rói:
- Lâm cũng có nói như vậy...
Ơ, Lâm đã nói thế rồi còn hỏi tôi làm gì cơ chứ? Tôi gãi gãi đầu ngơ ngáo. Cô bạn chìa bức thư ra trước mặt, bức thư cắt tỉa rất đẹp, nước hoa cũng xịt thơm phức.
- Nhờ cậu đưa cho Lâm giúp tôi, đừng nói người đưa thư là tôi nhé!
Tôi vui vẻ nhận lấy phong thư, lần đầu tiên làm bà Nguyệt, hy vọng sẽ se tơ thành công. Tôi cầm bức thư vừa đi vừa cười, Quỳnh Quỳnh lớp bên lãng mạn thấy đấy! Tôi đút thư vào hộc bàn bên cạnh, chờ Lâm tự xem xét. Con Yến nhìn tôi, bĩu môi, lắc đầu. Lại có hiểu lầm nữa ư? Không phải thư của tôi!!!
Lâm đi vào để cặp vô hộc bàn, bàn tay vơ trúng lá thư. Cậu ấy giở ra xem, rồi lại nhìn tôi, vẻ mặt khan khác mọi khi:
- Lá thư này của ai?
- Tôi không biết, đừng hỏi tôi!- Tôi trợn mắt lắc đầu.
Lâm im lặng lúc lâu rồi nhìn khuôn mặt giả vờ ngây ngô của tôi. Cậu ta đột nhiên nở nụ cười tươi như nắng sớm, bầu không khí cũng được cậu ấy hâm nóng lên. Quả nhiên, Lâm cười rất đẹp nhưng cậu ấy chẳng bao giờ chịu cười. Tôi cũng nhỏen miệng cười theo, chiến dịch mai mối thành công mỹ mãn, hura!
Một tuần sau, Lâm đột nhiên giận tôi vô cớ, tôi lỡ đụng trỏ tay vào tay cậu ấy, cậu ấy liền giật ra. Tôi viết bài không kịp, nhướn người lên nhìn bài cậu ấy thì cậu ta che đi. Tôi hỏi cậu ấy bị sao vậy, cậu ấy không thèm trả lời. Cả buổi không thèm ư a 1 tiếng với tôi. Oke, không muốn nói chuyện thì thôi, tôi nói 1 mình.
Mãi đến tuần sau nữa, có lẽ bị tôi quấy nhiễu quá nhiều, cộng thêm cơn giận kìm nén, cậu ta hỏi tôi, giọng nói lạnh như nước đá:
- Quỳnh nhờ cậu để thư vào hộc bàn của tôi ư?
Bà Nguyệt bị phát hiện rồi, tôi gật gật đầu, 2 mắt mở to vô tội. Lâm tức đến đỏ mặt:
- Quách Tiểu Vy-tôi-không-cần!- Rồi giận tôi hẳn đến mùa ổi chín năm sau.
Rất lâu sau đó, con Yến rỉ tai tôi rằng:
- Hôm ấy Lâm hỏi tao, là ai đã để thư vào hộc bàn cậu ấy.
- Mày nói sao?- Tôi hỏi lại.
- Thì tao nói mày để, cậu ta có vẻ vui lắm. Nhưng sau đó, nghe nói thư ấy là của Quỳnh Quỳnh học cùng lớp guitar với Lâm. Cậu ta cạch mặt mày là đúng rồi!- Con Yến đánh lên đầu tôi cái bốp. Tôi xoa xoa đầu, gãi cằm:
- Lâm không thích Quỳnh mày nhỉ?
- Còn phải nói!- Nó gật đầu lia lịa. Tôi được khai sáng trí óc rồi, tôi vỗ tay 1 cái:
- Lần sau tao sẽ làm mai người khác, để xem cậu ấy thích ai, tao sẽ hỏi, cậu ta nhất định sẽ hết giận cho xem!
Con Yến tức tối giậm chân, bặm môi hừ hừ:
- Tao thề là Lâm giận mày đến chết luôn đó!
- Ủa. Sao vậy?- Tôi ngờ nghệch ra. Nó thở dài rồi matxa đầu cho tôi:
- Tao nắn cho não mày to hơn rồi hẳn nói...
Tôi và Lâm làm lành vào 1 ngày đẹp trời, tôi mang bình nước ép tự ép đặt trước mặt cậu ấy. Tôi cúi đầu nhận lỗi:
- Xin lỗi, tôi đã không nghĩ đến cảm xúc của cậu...
Lâm ngẩn ra, đưa mắt lên nhìn tôi rồi lại nhìn bình nước ép. Tôi giơ 2 ngón tay lên đầu thề:
- Tôi tự làm, hợp vệ sinh, không tiêu chảy đâu!
Cậu ta thở hắt ra 1 hơi rồi cầm lấy chai nước ép, hỏi:
- Cậu chỉ làm có 1 chai thôi à?
- Nếu cậu muốn uống nhiều hơn thì mai tôi sẽ làm nhiều hơn. Hôm nay chỉ có 1 chai, con Yến còn không được uống nữa đấy Lâm đại nhân!- Tôi nói liến thoắng. Lâm gật gật đầu, tỏ vẻ rất hài lòng. Cậu ta nhìn tôi, nói rất chậm rãi:
- Một chai đủ cho mình tôi được rồi!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.