Sáng hôm sau mọi người đều dậy sớm để chuẩn bị đồ đi leo núi, nhưng tối hôm qua vì chỗ lạ cô ngủ hơi trễ nên đã thức dậy sau cùng.
Cô Trương tập hợp lớp lại rồi từng lớp chia ra để đi leo núi. Mắt cô mở chưa lên nên đành đứng dựa lên người Vân Mộng một chút. Cô rất muốn leo núi nhưng khổ nổi mắt cô lại cứ híp xuống mãi.
Vân Mộng:" Cậu còn buồn ngủ sao!"
Cô:" ừm! mình sắp không xong rồi đây!"
Trương Kiệt:" Hiểu Hiểu bị làm sao vậy?"
Vân Mộng:" Vì chỗ lại nên trễ lắm mới ngủ giờ vẫn còn buồn ngủ thôi!"
Anh:" Để tôi dìu cô ấy! cậu đi với Trương Kiệt đi!"
Vân Mộng:" Vậy phiền cậu rồi!"
Xuất phát leo núi, người cô được anh dìu đi chứ cô không thể đi một mình được rồi cô vừa đi nhắm mắt khiến anh cười lẩm bẩm:" Đồ sâu lười!"
Cô:" Tớ nghe đấy!"
Anh:" Không phải sao?"
Cô:" Đơn nhiên rồi! tớ không phải sâu lười!"
Anh:" Còn đi được không! nếu cậu đi mà cứ nhắm mắt thế này thì ngắm cảnh được gì?"
Cô:" Bây giờ mình chỉ muốn ngủ thôi! mắt còn mở không lên nữa đây mà có cậu dìu rồi nên vẫn đi được!"
Anh:" Tôi cõng cậu!"
Cô:" Không cần đâu!"
Cô Trương:" Đi được một đoạn rồi các em tạm dừng chân ở đây đi!"
Anh:" Ngồi ở đây ngủ một lát đi!"
Cô dựa trên vai anh mà ngủ ngon lành, tuy thời gian ít nhưng được giờ nào hay tới đó. Kiều Đan thấy cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-xuan-cua-toi-la-em/2968363/chuong-31.html