Cô cứ bị anh nắm tay đi được lúc vì không để nên cô đã bị trật chân ngã xuống đất kéo theo anh ngã xuống, chân cô bị quẹt trúng một đường nhỏ khiến nó chảy máu. Khi anh nhìn thấy máu ở chân cô liền vội đứng lên bế cô lên một tảng đá gần đó để cho cô ngồi xuống bản thân thì kiểm tra vết thương cho cô.
Mọi người trong lớp nghe tiếng la của cô đều dừng lại, cô Trương đi tới chỗ hai người để thăm dò tình hình.
Cô Trương:" Hiểu Hiểu! em không sao chứ!"
Anh:" Ở đây có ai có hộp y tế không?"
Lý Hân:" Có!"
Lớp trưởng nhanh tay đưa hộp cứu thương cho anh sơ cứu vết thương cô, cô Trương cũng đã thông báo cho lớp tạm dừng chân ở đây một lúc.
Vân Mộng:" Cậu không sao chứ!"
Cô:" Không sao! chỉ là vết thương nhỏ thôi!"
Cô quan sát thấy khuôn mặt của anh đang tối đen dần đi nhìn có vẻ rất tức giận nhưng tay lại làm rất nhẹ nhàng khiến cô cảm thấy không hề đau rát một chút nào cả. Anh nhìn vết thương ở chân của cô càng đau lòng hơn tự trách bản thân lúc nãy vội vàng nắm tay cô đi cùng mà không để ý ở đây đường đi có chút khó khăn nên cô mới bị ngã.
Anh:" Xin lỗi!"
Cô:" Đâu phải lỗi của cậu! cảm ơn cậu đã băng bó cho tớ!"
Anh:" Để tôi cõng cậu xuống núi!"
Cô:" Không cần đâu, tớ còn đi được!'
Trương Kiệt:" Nếu cậu không cho Triết ca cõng thì cậu ấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-xuan-cua-toi-la-em/2968362/chuong-32.html