Nhìn lại cốt truyện của mình vừa viết Mộng Vân đang suy nghĩ rối bời lên xem phải làm sao để có được một cái kết hạnh phúc. Do cuộc đời của cô không có tình yêu hay sao mà tiểu thuyết cô viết đều có cái kết khiến độc giả khóc lên khóc xuống vậy
“Ôi trời, sao khó quá vậy?”
Càng nghĩ cô lại càng nhức óc nên Mộng Vân đành phải để dở bản thảo tiểu thuyết trên máy rồi đi ngủ. Thời gian ngủ của cô thường sẽ sớm hơn các bạn, quy định giờ ngủ buổi tối của Mộng Vân là 9 giờ tối sẽ đi ngủ và nếu có đi ngủ muộn thì cũng chỉ đến 9 giờ 45 phút thôi
Thế là Mộng Vân đắp chăn lên giường đi ngủ rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ
Còn phía Viễn Hàn chơi game được một lúc cậu cảm thấy có chút thiếu vắng, đặt lại máy chơi game sau đó cậu rời đi. Đi đến trước phòng Mộng Vân cậu không thấy có tiếng động gì nên chắc là cô cũng ngủ rồi, vì cậu biết giờ ngủ của cô mà
Thế là cậu đành rời đi, Viễn Hàn tiến đến phòng của bố mẹ Mộng Vân, cậu lịch sự gõ cửa phòng. Nghe thấy tiếng gõ cửa Nịch Nhu đi ra mở cửa, bà có chút ngạc nhiên khi thấy Viễn Hàn ở đây thế là bà mời cậu vào trong phòng
“Viễn Hàn, con vào đây có chuyện gì không?”
Nhạt Lân hỏi cậu nhưng ông lại biết rõ tại sao Viễn Hàn lại sang đây, cậu cúi đầu cảm ơn hai người. Cậu nói: “Cháu cảm ơn hai cô chú đã giúp đỡ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-xuan-cua-toi-bay-gio-da-co-em/3483273/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.