Chương trước
Chương sau
Viễn Hàn vẫn nhìn theo chiếc xe đã rời đi kia, cậu không thể có một biểu cảm gì trên gương mặt nhưng bên trong cậu thì rất sợ hãi. Cậu sợ bản thân sẽ mất đi cuộc sống hạnh phúc hiện tại, chỉ mới hạnh phúc chưa được bao lâu thôi mà lại chuẩn bị kết thúc sao

Mộng Vân thấy trong ánh mắt cậu là một sự sợ hãi, cô ra hiệu cho Hoài Nam đưa Dương Miên về nhà cậu ấy còn cô sẽ ở lại với cậu. Viễn Hàn vẫn không biết là em gái đã rời đi và người duy nhất ở bên cạnh cậu là Mộng Vân, cô không biết nên mở lời như nào nhưng nếu không mở lời thì cả hai cứ im lặng thế này mãi thôi

Cô chần chừ rồi lên tiếng: “Viễn Hàn, cậu sẽ nhà mình ở ba hôm cho nên cậu về thay đồ rồi sang nhà mình ăn tối đi”

Nói xong cô nhẹ nhàng hôn lên má cậu rồi đi vào trong nhà trước, Viễn Hàn đang thẫn thờ một lúc thì nhận ra Mộng Vân vừa hôn lên má mình. Những phiền muộn trong người cậu tan biến hết vì nụ hôn kia rồi

Có vẻ thích hôn mình đến vậy sao?

Khoé môi cậu bất giác cong lên sau đó đi vào trong nhà để chuẩn bị mọi thứ sang nhà Mộng Vân, có vẻ như Lộ Tiêu khá lo lắng cho cậu và Dương Miên nên mới bảo với hai người bạn chăm sóc dùm hai đứa nhỏ nhà mình

Tắm xong, cậu lại chuẩn bị sách vở rồi mới sang nhà Mộng Vân, cậu từ từ mở cánh cửa nhà ra. Vừa mở ra câu đã nhìn thấy Bách Dương đang ngồi xem tivi, còn Nịch Nhu đang nấu cơm ở trong bếp. Nhìn thấy anh, Bách Dương cũng không có chút gì ngạc nhiên nhưng vẫn đứng lên chào hỏi cậu: “Chào anh Viễn Hàn, anh tìm chị gái em ạ?”

Nịch Nhu nghe thấy tên Viễn Hàn thì đi từ trong bếp ra, nhìn thấy cậu bà vui vẻ nói: “Viễn Hàn sang đó hả? Bách Dương dẫn anh lên phòng cho ngủ cho khách đi. Viễn Hàn sẽ ở nhà ta ba hôm đấy”

Nghe mẹ nói vậy cậu bé cũng ngoan ngoãn dẫn Viễn Hàn đi lên trên tầng. Nhà Mộng Vân là nhà ba tầng, tầng một là phòng khách, nhà bếp và một nhà vệ sinh, tầng hai là phòng ngủ của mọi người gồm bốn phòng ngủ, một nhà tắm, một ban công phía sau và tầng ba được xây để làm sân thượng hay ban công gì đó với rất nhiều hoa. Lúc trước sang nhà chơi cậu luôn thắc mắc tại sao lại có bốn phòng ngủ và hôm nay cậu đã giải đáp được thắc mắc đó

Phòng ngủ đó đối diện bên phòng của Mộng Vân, Bách Dương đưa cậu đến phòng ngủ xong thì cũng rời đi. Viễn Hàn mở cửa phòng ra, căn phòng trong rất ấm áp khiến cho cậu cũng thoải mái, cất đồ xong thì cậu định đi xuống giúp Nịch Nhu. Vừa mở cửa ra cậu đã thấy Mộng Vân cũng mở cửa phòng ra, nhìn thấy cậu đang trước mặt mình cô có chút sợ hãi vội đóng cửa phòng lại

Viễn Hàn kinh ngạc trước hành động đó của cô, còn Mộng Vân bên trong căn phòng thì có chút xấu hổ và ngại ngùng. Nhìn căn phòng đâu đâu cũng có ảnh của Viễn Hàn làm cô có chút sợ hãi khi nhìn thấy cậu ở bên ngoài, cô vội vàng cất những tấm ảnh chụp Viễn Hàn vào trong tủ rồi khoá chúng lại

Nếu để cậu ấy biết thì cô không biết phải đối mặt như thế nào? Lỡ cậu ấy suy nghĩ cô là một kẻ biến thái thì sao? Không thể để điều đó xảy ra được

Cô làm điều này từ lần đầu gặp cậu rồi nhưng lúc đó chỉ là chụp lén cậu thôi, trong điện thoại phụ của cô toàn chứa ảnh của Viễn Hàn. Mộng Vân có hai chiếc điện thoại, cái cô hay mang theo người là điện thoại chính, đó là chiếc điện thoại bố mẹ Mộng Vân đưa cho cô dùng sau khi cô lên cấp ba còn chiếc điện thoại phụ là do cô tự dùng tiền của chính mình kiếm được để mua

Không một ai biết được Mộng Vân có hai chiếc điện thoại vì cô luôn giấu rất kĩ và bạn bè cùng ít nhận ra việc cô dùng điện thoại phụ khi đi chơi. Trong chiếc điện thoại phụ của cô có rất nhiều ảnh của Viễn Hàn với đủ thể loại góc và không một góc chết, Mộng Vân còn mê cậu đến mức để ảnh cậu làm hình nền điện thoại. Không những thế cô còn in ảnh của cậu ra để dán lên tường và còn có một quyển nhật ký riêng viết về Viễn Hàn

Cảm giác cứ như biến thái vậy nhưng mê cậu đến vậy thì làm sao mà bỏ được chứ

“Chị! Mẹ bảo chị đi tắm rồi xuống phụ mẹ” Bách Dương từ ngoài nói vào, cô nghe vậy cũng chỉ nói: “Được rồi” sau đó rời khỏi phòng. Cô định dùng phòng tắm trên này nhưng hình như đã có người dùng rồi nên Mộng Vân phải đi xuống dưới để tắm

Một lúc sau.

Mộng Vân bước ra từ nhà tắm, mái tóc được thả xuống vì vừa được gội xong. Cô đi tới phòng khách lấy ra cái máy sấy tóc rồi sấy khô, tóc cô dài nên chỉ sấy khô được tầm 40% là thôi rồi cô xuống bếp phụ mẹ. Vì nay có Viễn Hàn ăn chung vậy nên mẹ cô đã chuẩn bị một số món ngon đối với bà thì bà coi Viễn Hàn giống như một người con trong nhà vậy

Rất nhanh sau đó bữa tối đã sẵn sàng, Viễn Hàn cùng Bách Dương vừa hay đi xuống rồi cuối cùng là Nhạt Lân đi xuống, trên tay ông còn có mấy xiên thịt chắc nãy giờ ông nướng thịt trên sân thượng. Sở dĩ ông nướng thịt là vì Mộng Vân, cô rất kén ăn và khá là khó nuôi, ngoài thịt lợn, gà và bò ra thì những loại thịt khác cô không ăn còn rau thì trừ những loại đắng ra thì những loại khác cô đều ăn tất

Mà trong những món hôm nay có nón thịt vịt sốt chua ngọt cho nên chắc chắn cô sẽ không ăn, dù bố mẹ từng quát và lừa cô ấy rồi nhưng cô vẫn không dám ăn. Không phải là không ăn được mà không thích ăn, Mộng Vân luôn là như thế và với cái tính kén ăn như thế sau này sẽ khó mà lấy được chồng

Mọi người đã ngồi vào bàn ăn để chuẩn bị ăn, Viễn Hàn ngồi ngay cạnh Mộng Vân và đối diện với bố mẹ cô. Cảm giác giống như là đang ra mắt nhà bạn gái vậy, có chút ngại ngùng và sợ hãi

“Con mời mọi người ăn cơm ạ” Mộng Vân mời mọi người cùng ăn, rồi bắt đầu ăn. May mà bố cô thương cô nên mới có thịt lợn chứ không nay Mộng Vân sẽ ăm chay

Nịch Nhu gắp một miếng thịt vịt vào bát của Viễn Hàn, ôn nhu nói: “Viễn Hàn ăn đi, xem hợp khẩu vị không? Mà nay cô làm cũng nhiều món lắm con ăn nhiều vào nha”. Có vẻ như Nịch Nhu rất quý Viễn Hàn, hành động đó của bà khiến cậu cảm thấy ấm lòng

Nịch Nhu gắp xong rồi lại đến Nhạt Lân cho thức ăn vào bát cậu tiếp, cậu không khỏi thấy bất ngờ vì hành động của ông. Nhạt Lân thấy cậu cứ chú ý đến điều này thì nói: “Viễn Hàn nhìn chú có chuyện gì không?”

Cậu giật mình rồi nói: “Dạ không ạ, chỉ là cháu hơi bất ngờ thôi ạ”

Nhạt Lân nói tiếp: “Vậy sao? Thôi cháu ăm đi ngon lắm. Ăn hết càng tốt vì Mộng Vân nhà chú kén ăn lắm”

Viễn Hàn nghe vậy thì nhìn sang bên Mộng Vân, đúng thật từ nãy đến giờ chỉ thấy cô ăn thịt nướng với cà rốt chưa thấy động đũa vào miếng thịt vịt nào. Cậu hỏi: “Cậu không ăn được thịt vịt sao?”

Mộng Vân đang ăn cà rốt thì quay qua lắc đầu với cậu, do đang ăn nên cô không nói được. Mẹ cô nhìn cô rồi thở dài: “Haizz! Không phải con bé không ăn được mà nó không chịu ăn. Cô chú lừa con bé ăn được mấy lần rồi bị phát hiện, nên giờ chả lừa được”. Bị mẹ nói như thế cô có chút xấu hổ, cô bị mọi người nói thế này suốt

Bách Dương cũng nói theo: “Chị em mà cứ như thế thì sau này chỉ có ở một mình, chả ai thích một người con gái khó nuôi cả. Nói thế chị lại tự ái, lêu lêu”

Cậu nhìn trên gương mặt của Mộng Vân thấy cô có vẻ không thích lời nói đó, nhìn mà thương. Nhạt Lân phá vỡ bầu không khí bằng cách trêu Viễn Hàn: “Viễn Hàn, chú hỏi con một chuyện?”

Viễn Hàn: “Dạ”

Nhạt Lân: “Cháu có thích Mộng Vân nhà chú không?”

Viễn Hàn nghe vậy thì có chút sững sờ còn Mộng Vân gương mặt lúc này cũng đã đỏ lên. Cô không ngờ bố cô lại hỏi Viễn Hàn câu này dù rất ngại nhưng cô cũng muốn nghe, Viễn Hàn mấp máy môi định nói ra chữ “Có” thì bị Bách Dương chen lời

“Chị hai đanh đá với khó nuôi lắm, anh mà yêu vào thì chỉ có chạy thôi”

Viễn Hàn nghe vậy thì lại trêu chọc lại Bách Dương: “Anh yêu chị gái em thì anh phải chịu chứ, nhưng anh nuôi được mà”

Nịch Nhu nghe thế thì bật cười không ngờ Viễn Hàn cũng biết suy nghĩ như này còn gương mặt Nhạt Lân đã đen lên. Không ngờ thằng nhóc này cũng bạo dạn thật không biết sau này có cướp đi bình rượu mơ của ông không

Nịch Nhu lên tiếng: “Bây giờ mấy đứa còn nhỏ nên chú ý vào học tập đừng để tình yêu làm mấy đứa bị ảnh hưởng”

Cậu nghe bà nói vậy thì cũng không nói gì vì Nịch Nhu nói đúng, rồi cả nhà lại vui vẻ ăn bữa tối. Lần đầu tiên Viễn Hàn cảm nhận được một gia đình có đầy đủ bố mẹ hạnh phúc như này, cậu cũng quay ra nhìn Mộng Vân cười nói thật sự cậu thấy rất hạnh phúc khi cô vui

Viễn Hàn đã tìm thấy một thứ quan trọng trong cuộc đời của mình. Đó chính là Mộng Vân - người con gái cậu sẽ bảo vệ và cưng chiều

Ăn xong bữa tối Mộng Vân đang ở dưới bếp rửa bát, Nịch Nhu với Nhạt Lân thì lên trên phòng ngủ. Chỉ còn lại ba đứa nhỏ ở dưới, Bách Dương rủ Viễn Hàn lên phòng chơi hame nên một mình cô ở dưới bếp rửa bát. Đưa cậu lên phòng Bách Dương lấy ra một cái tay cầm chơi game sau đó bật game lên chơi, cậu bé quay ra hỏi cậu: “Anh biết chơi game này không?”

“Biết một chút”

Cậu bé nghe vậy thì thích thú sau đó cùng cậu chơi game, game này đòi hỏi người chơi phải có đầu óc thông minh và nhạy bén. Điều này Viễn Hàn đều có hết mên cả hai dễ dàng vượt qua màn này

“Wow, anh Viễn Hàn chơi giỏi thật đó. Chỉ vỏn vẹn chưa đến 5 phút anh đã vượt qua màn này rồi. Em chơi suốt mà không vượt qua được”

Viễn Hàn rất bình thường mà nói: “Cũng không có gì quá khó, chơi tiếp không?”

Bách Dương: “Dạ có”

Bên này Mộng Vân đang viết tiểu thuyết mạng, cô rất hay viết tiểu thuyết trên này vì mọi người luôn đón nhận tác phẩm của cô. Bút danh của cô là “Thiện Lục”, chủ đề của cô luôn là viết về tình yêu học đường thường sẽ là thể loại xuyên không hoặc trọng sinh, truyện rất hay nhưng tác phẩm của cô luôn là kết SE ( sad ending),BE ( bad ending) hay may mắn hơn chút là OE ( open ending)

Một số độc giả mong muốn cô cho kết HE ( happy ending) nhưng chưa bao giờ cô đáp lại, điều đó khiến cô trở thành tác giả tiểu thuyết ngôn tình với kết buồn. Hay được fan hâm mộ đặt cho biệt danh “Bà hoàng kết buồn” dù như thế cô cũng không có ý kiến gì

Mười ba tác phẩm truyện ngắn cùng năm tác phẩm tiểu thuyết được cô ra mắt trên trang cá nhân của ứng dụng là: “Bông hướng dương về đêm”, “Chanh tươi với kẹo ngọt”, “Không thể chờ đợi”, “Hạnh phúc không dành cho em” và tác phẩm gần đây nhất “Hương vị bánh ngọt tình yêu đầy vani”

Độc giả chỉ mong tác phẩm lần này kết thúc hạnh phúc vì bộ này không phải xuyên không hay trọng sinh nên có thể kết sẽ khác chứ không thể suốt ngày kết buồn, kết tệ hay kết mở được. Dù là kết nào cũng khiến cho độc giả khóc lên khóc xuống, mong sao đừng để tác phẩm cuối cùng làm con dân khóc sướt mướt là được

"Làm sao để tác phẩm kết HE được chứ, nếu để tự nghĩ cũng rất khó vì mình còn không có kết HE mà

Giờ sao đây? Khó quá trời"

Cô vào phần nhân vật và giới thiệu tác phẩm để xem xét, màn hình hiển thị toàn bộ điều cô cần

[ HƯƠNG VỊ BÁNH NGỌT TÌNH YÊU ĐẦY VANI

*Nhân vật chính:

- Quế Đan: 20 tuổi, sinh viên đại học năm hai ngành kiến trúc. Tính cách: trầm lặng, hướng nội, không thích tiếp xúc với mọi người. Quá khứ từng chịu cảnh bạo lực gia đình nên sống khép kín, không có bạn bè. Nhưng lại phải lòng anh chàng bạn cùng bàn

- Linh Hàm: 23 tuổi, do điều trị trấn thương ở đầu nên học muộn hai năm, hiện đang học ngành kiến trúc. Tính cách: hoà đồng, vui vẻ, ấm áp. Được rất nhiều người theo đuổi nhưng chủ yếu là vì tài sản nên không có niềm tin vào tình yêu

*Giới thiệu truyện:

Ngay từ lúc gặp bạn cùng bàn của mình tôi đã rung động với anh ấy, một người được gọi là nam thần ấm áp. Anh ấy rất tốt với tôi và cũng rất tốt với mọi người nên tôi cũng có chút lo lắng

Tôi đã viết thư tình cho anh ấy nhưng rồi lại nhìn thấy anh ấy vứt nó đi, hình tượng trong mắt tôi về anh ấy đã không còn nữa. Nhưng tôi hiểu được khoảng cách giữa hai người chúng tôi vì thế tôi phải cố gắng

Rồi một hôm tôi thấy anh ấy cùng một cô gái tay trong tay đi đến trường trông họ rất đẹp đôi, ai cũng nói như vậy hết. Vì quá đau lòng tôi đã xin chuyển trường nhưng trước khi chuyển trường tôi đã gửi tin nhắn tỏ tình đến anh ấy rồi cắt đứt liên lạc

Về sau tôi mới biết khi tôi chuyển đi anh ấy đã đau khổ như thế nào, không ngờ anh ấy lại vì tôi mà khiến gia đình luôn ức hiếp tôi phải quỳ lạy xin tôi tha. Đến khi thấy anh, anh mỉm cười rồi nói với tôi:

“Cục cưng! Em đừng bỏ anh được không?” ]

“Muốn HE thì cũng phải xem mình như nào đã nhưng mình muốn HE thật”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.