Đang cố gắng ngoi lên mặt nước thì một bàn tay giữ lấy cô rồi nhấc lên. Khi được bế lên cô ôm lấy cơ thể đang cứu mình mà ho sặc sụa, đến khi ho xong cô mới nhận ra Viễn Hàn đang bế cô từ nãy đến giờ
“Bình tĩnh không lại ngã nữa bây giờ” cậu lạnh lùng nói. Nghe cậu nói thế cô ngoan ngoãn không giãy giụa nữa nhưng cảm giác rất ngại ngùng, hai người chỉ cách đúng hai lớp áo của cô thôi. Mà lúc này cơ thể Viễn Hàn rất ấm mà khi được cậu ấy bế Mộng Vân còn lỡ tay sờ vào múi bụng của Viễn Hàn
“Sao thích hả?” Sở dĩ Viễn Hàn hỏi như vậy là bởi vì cô sờ lên cơ bụng của anh trên gương mặt đỏ lên vì ngại ngùng
“Mộng Vân tôi không thích chỉ là ngại vì bị cậu bế trên tay thôi” dù rất thích nhưng phải giữ liêm sỉ. Thấy cô đang chối, Viễn Hàn không chút ngại ngùng gì mà cúi xuống hõm cổ Mộng Vân trêu khiến cô bị nhột: “Thích thì nói luôn đi, không cần giữ giá đâu”
Mộng Vân: "hahaah…Viễn Hàn…nhột quá…ahhah
Tha mình đi mà…ahhaaha…"
Viễn Hàn: “Còn không chịu thừa nhận…hahaha…cho cậu nhột đến khi thừa nhận thì thôi”
Bị Viễn Hàn làm cho nhột không thể nhịn cười được Mộng Vân đành vứt cái liêm sỉ kia đi, thừa nhận: “Được rồi, mình thừa nhận…hahah…tha cho mình đi…mà” cũng không làm khó cô nữa Viễn Hàn đành rời khỏi hõm cổ cô. Mùi hương trên cơ thể Mộng Vân rất nhẹ nhàng làm cho Viễn Hàn mê mệt mùi hương đó
Cô hít sâu một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-xuan-cua-toi-bay-gio-da-co-em/3424612/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.