Tiểu Mễ lững thững bước ra chuẩn bị đến trường, cô chào mẹ rồi ra. Cố Ngụy Thành đi ngay sau cô, anh cúi đầu chào tạm biệt. Trên đoạn đường, người bị thương đi sau người khỏe manh. Các bác nhìn thấy bật cười.
"Hai đứa bé kia thật là biết làm trò mà."
Tiểu Mễ vội quay lại lườm mấy bác hàng xóm lắm chuyện, nhìn Cố Ngụy Thành đang đi ngay sau mình cô bất lực nói:
"Cậu có thể nào đi lên trước được không."
Ngụy Thành vội vàng gật đầu bước lên trước, anh cười tươi rồi đi thẳng. Nhìn vào bàn tay đang bó bột kia Tiểu Mễ thở dài cầu mong mau hỏi.
Đến trường, bác bảo vệ nhìn Cố Ngụy Thành tay bị thương ông khẽ cười:
"Cháu có vẻ không ổn lắm nhỉ."
Ngụy Thành cười ngượng, trận bóng giao hữu tuần này có lẽ phải bỏ không tham gia nữa. Tiểu Mễ đi sau nghe thấy liền bất ngờ, trận bóng rổ đó quan trọng mà. Cô cảm giác như mình là người khiến cậu ấy không tham gia được.
"Lê Tiểu Mễ cậu còn không nhanh chân đi nữa à."
Cô đứng khựng tại đó, đầu óc cứ để đâu đâu, Cố Ngụy Thành bước lại kéo tay cô đi. Bác bảo vệ nhìn theo thở dài thật đáng tiếc.
Vào trong lớp, Y Y tròn mắt nhìn vào bàn tay đang bó bột của Ngụy Thành, cô cũng phải ngưỡng mộ Tiểu Mễ làm cho con trai nhà người ta bị thương nặng như vậy. Tiểu Mễ im lặng không nói gì mà ngồi xuống. An Đoàn ngồi sau an ủi:
"Để tôi chép bài giúp cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-xuan-cua-to-chinh-la-cau/2580407/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.