Tiểu Mễ vui vẻ nắm tay Ngụy Thành, ánh mắt cô tràn đầy màu hồng. Sự ngọt ngào ấy đang bị một con mắt căm giận nhìn từ phía sau. Bàn tay đang nắm chặt cánh cửa, mặt hằm hằm nhìn theo bóng lưng hai người đang rời đi.
"Sao con bé đó lúc nào cũng được mọi người yêu quý."
Lòng đố kị càng ngày càng lớn, Nhã Nhi quay người rời đi. Trên cánh của hiện rõ bàn tay tay cô ta, cánh cửa cũng méo nhẹ sang một bên.
Cố Ngụy Thành thầy tâm trạng Tiểu Mễ hôm nay có vẻ vui, anh cười nhẹ hỏi:
"Buổi học đầy suôn sẻ thế sao."
Tiểu Mễ cười tươi gật đầu đắp lại, cô tự hào kể về những điều thú vị trong hôm nay. Tiểu Mễ kể nhập tâm, anh nắm tay cô ánh mắt không rời khỏi Tiểu Mễ. Trong đầu Ngụy Thành chỉ có bóng dáng của cô, những lời Tiểu Mễ kể như là không khí.
"Cố Ngụy Thành anh có đàn nghe em kể không thế."
Tiểu Mễ lay nhẹ người anh, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cô. Tiểu Mễ cười mỉm véo vào tai anh một cái, trêu chọc.
"Mới không gặp có một ngày đã nhớ em rồi sao."
Câu nói đó của Tiểu Mễ làm Ngụy Thành bật cười, anh búng nhẹ lên trán cô, ánh mắt trìu mến nói:
"Đúng ngốc mà, chúng ta mau về nhà thôi."
Tình cảm hai người càng lúc càng mặn nồng. Ở bên khác, An Đoàn ngồi chờ trong quan cà phê. Cậu đã đến trước cuộc hẹn 10 phút nhưng nhìn vào đồng hồ đã 7 giờ 30. An
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-xuan-cua-to-chinh-la-cau/2580206/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.