Ngụy Thành gật đầu đồng ý với tiến sĩ, tiếng nói của Khánh Lâm đang muốn giúp Trịnh Tuyết từ ngoài cửa vọng vào bên trong.
“Chị…để em giúp chị cho.”
Trịnh Tuyết vẻ mặt không vui, cả đoạn đường từ cửa hàng về phòng nghiên cứu, cậu ta không ngừng nói vào tai.
“Cậu có thể đừng nói bất cứ câu nào được không.”
Khánh Lâm lắc nhẹ đầu.
“Không đâu học tỷ, có như vậy thì chị mới bớp làm trò trước mặt anh Ngụy Thành chứ.”
Cô ta khó hiểu nhìn đàn em, cửa phòng nghiên cứu mớ ra, Ngụy Thành ra xem ai lại ồn ào đến thế, tiến sĩ thấy lâu quá ông nói lớn.
“Sao rồi…là kẻ nào phá đám vào giờ này vậy.”
Khánh Lâm từ bên ngoài hét lớn.
“Là chúng em đấy tiến sĩ ạ.”
Trịnh Tuyết vẻ mặt không còn căng thẳng như lúc nãy mà vẻ mặt đau nhói ở tay, cô ta khẽ chỉ vào chiếc giỏ nặng dưới tay mình.
“Cố Ngụy Thành em giúp chị sách chiếc túi này vào trong được không.”
Khánh Lâm vẻ mặt khó chịu nhìn chị ta, Ngụy Thành cười nhạt nhìn qua một lượt.
“Chị sách từ tiệm tạp hóa về chẳng lẽ không sách được vào trong.”
Dứt câu, anh đắc ý đi vào trong phòng, Khánh Lâm cũng để mặc Trịnh Tuyết ở lại đi theo Ngụy Thành. Bữa liên hoan nhỏ không mấy vui vẻ, bầu không khí chán ghét càng lúc càng nặng. Giáo sư Quách nhìn học trò của mình mặt ai cũng ủ rũ, ông thở dài.
“Nào, hôm nay mấy đứa gặp chuyện không vui đấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-xuan-cua-to-chinh-la-cau/2580139/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.