Chương trước
Chương sau
Ôn Dương vẫn như vũ ngủ cho đến tận giờ ăn trưa thì thức dậy,cô nhẹ vươn vai rồi ngáp dài một tiếng nghĩ "Chán thật đấy, là ai nghĩ ra chuyện đi học thế không biết".

Ôn Dương đang nghĩ thì nhìn đến các bạn trong lớp thì ngoại trừ Hoa Kiều và Nguyệt Tước đang ngồi cạnh cô làm bài tập ra thì ai cũng đang tránh xa Ôn Dương mà xì xầm bàn tán, Ôn Dương nhìn nhìn cũng đã tạm hiểu tình hình huống đang xảy ra nhưng cô không mấy để tâm vì cô đã quen với những chuyện này rồi.

Ôn Dương vừa đứng lên thì các lớp học bên cạnh và lớp của mình cũng bắt đầu nhốn nháo cả lên,Ôn Dương nhìn ra thì thấy các anh chị của mình đang kéo nhau đi xuống cô thầm nghĩ "Anh chị mình thật nổi bật hơ hơ".

Cả trường xôn xao:

"Ôi thật đẹp"

"Muốn làm quen cái anh tóc xanh đó quá"

"Họ xuống đây làm gì vậy"

"Không biết"

"Chắc là tìm Ôn Dương rồi"

"Con nhỏ đó thật sướng "

"Học dốt mà có mấy ảnh chị chống lưng thật ngưỡng mộ "

"Tôi cũng thật ngưỡng mộ "

Hoàng Băng vui vẻ chạy vào cửa lớp của Ồn Dương mà gọi:

"Anh Anh đi ăn trưa thôi em"

Ôn Dương vui vẻ đáp:

"Da chị"

Hạ Kiêu đi đến hỏi:

"Sao rồi hôm nay làm quen bạn mới hay ngủ cả năm tiết"

Hàn Tử Diên nửa con mắt vừa đi vừa nói:

"Chắc là ngủ cả năm tiết,cậu ta ngoại trừ môn Toán và Hóa ra thì có môn nào nghiêm túc đâu tới cuối tuần tôi và



Băng Băng lại nghe thầy cô càm ràm"

Hạ Kiêu khoác vai Hàn Tử Diên rồi nói:

"Dù sao cũng chỉ còn năm nay nữa thôi ráng lên đi nghe càm ràm thêm một năm nữa là không được nghe nữa đâu"

Hàn Diệt Phong đi bên cạnh Ôn Dương nhỏ giọng hỏi:

"Em có cần anh sử lý đám người vừa lên tiếng nói xấu em lúc này không mèo con"

Ôn Dương nhún vai nói:

"Kệ bọn họ đi người mù đi đêm thôi anh"

Hàn Diệt Phong lên tiếng:

"Ừm,nghe theo em,nhưng nếu anh nghe bọn họ nói xấu em thêm một lần nữa thì anh không biết chuyện gì sẽ xảy ra với bọn họ đâu"

Ôn Dương mỉm cười chủ động nắm lấy tay Hàn Diệt Phong lên tiếng:

"Vậy thì em phải cầu phúc cho bọn họ rồi hy vọng họ đừng tự chuốc lấy phiền phức"

Hàn Diệt Phong im lặng nắm chặt lấy tay cô mà mỉm cười, Cố Thanh đi bên cạnh Ôn Dương nhìn tay Hàn Diệt Phong và Ôn Dương đan chặt mười ngón mà có chút không vùi bởi vì nói gì thì nói Cố Thanh là anh trai của Ôn Dương nhìn em gái sắp bị thằng khác cướp đi không tức mới là chuyện lạ đó.

Cố Thanh đang miên man suy nghĩ bảy bảy bốn chín cách làm sao để loại trừ Hàn Diệt Phong khỏi danh sách con rể nhà họ Ôn thì tay mình cũng bị một bàn tay khác nắm lấy, Cố Thanh quay sang thì thấy gương mặt hí hửng của

Hạ Kiêu, Hạ Kiêu lên tiếng:

"Em nghĩ gì vậy"

Cố Thanh không cảm xúc lên tiếng:

"Nghĩ cách đá đít Hàn Diệt Phong"

Hạ Kiêu bị câu nói của Cố Thanh làm cho giật mình thì Hoàng Băng và Hàn Tử Diên đi trước bọn họ đã xoay lại

Hoàng Băng nữa con mắt nói:

"Nè biết là hai cặp các người đang yêu nhau nhưng cũng đừng rãi cơm tró mọi nơi như vậy chứ, hai đứa tụi này còn độc thân đấy"

Hoàng Băng vừa nói xong thì cả bốn người Ôn Dương đã đưa ánh mắt cá chết nhìn Hàn Tử Diên mà đồng loạt có cùng suy nghĩ "Cậu vẫn chưa tỏ tình được hả Tử Diên ".



Hàn Tử Diên thấy ánh mắt của bọn họ cũng hiểu ra liền nghĩ "Tôi cũng muốn lắm nhưng không có cơ hội để lên tiếng".

Bốn người Ôn Dương khinh bỉ nhìn Hàn Tử Diên đồng loạt nghĩ "Vô tích sự".

Hàn Tử Diên nước mắt hai hàng nghĩ "Tôi cũng muốn lắm chứ bộ!!".

Cả sáu người đi xuống nhà ăn trước sự nhốn nháo của cả trường khi đã lấy được thức ăn và ngồi vào bàn ăn thì

Cố Thanh ngồi với Hạ Kiêu, Hàn Diệt Phong ngồi với Ôn Dương,bốn người họ đẩy Hoàng Băng sang chỗ Hàn Tử Diên ngồi mục đích tăng thêm tình cảm giữa hai người.

Hoàng Băng cũng cảm thấy không có gì lạ mà ngồi cạnh Hàn Tử Diên vì hai người ngồi cùng nhau từ khi còn học cấp một tới giờ mà mặc dù là Hoàng Băng thừa nhận cô có tình cảm với Hàn Tử Diên nhưng không dám nói sợ

Hàn Tử Diên đã có người trong lòng.

Cố Thanh lên tiếng hỏi:

"Mà nè bảo bối cậu ngồi bàn ba người với ai vậy"

Ôn Dương vừa gặm cái đùi gà vừa nói:

"Hoa Kiều và Nguyệt Tước á mặt dù không biết bọn họ là ai"

Nghe cô nói xong ngoại trừ Hàn Diệt Phong vẫn đang bình tĩnh gắp củ cải ra khỏi khay thức ăn của Ôn Dương vì cô không thích loại quả này. Cả bốn người còn lại đều âm u mà nghĩ "Cái bệnh mù mặt này chữa làm sao đây".

Ôn Dương lên tiếng hỏi ngược lại:

"Vậy lớp 12 có ngồi nhóm không "

Hoàng Băng liền đáp:

"Có ngồi nhóm năm người, năm nay bọn chị được chị được xếp chung một lớp với Vô Tan không ngờ lúc xếp chỗ cũng là chung một nhóm với cậu ấy"

Ôn Dương nghiên đầu:

"Vậy sao"

Hàn Tử Diên nghe đến tên của Vô Tan mà cau mày có chút Không vui vì đều là con trai với nhau nên chỉ cần Hàn

Tử Diên dùng nữa con mắt nhìn cũng biết Vô Tan thích Hoàng Băng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.