Chương trước
Chương sau
Ôn Dương cùng Thất Sinh bên phía này cả người đã sớm không còn lành lặn như trước,trên người loan lỗ máu do các vết thương lớn nhỏ liên tục xuất huyết Ôn Dương trên bụng còn bị một khẩu súng bắn vào và một nhát rìu ở ngay sau lưng trên mặt cô cũng bị vài vết xước vẫn đang rỉ máu.Thất Sinh cũng không khá khẩm hơn Ôn Dương là bao trên đầu chảy xuống rất nhiều máu do va đập.

Sau khi cả hai giải quyết được tên sát thủ cuối cùng muốn lên giúp đỡ cho hai người Cố Thanh và Hoàng Tuyết nhưng Ôn Dương lại loạng choạng không đứng vững,Thất Sinh vội chạy đến đỡ cô đứng vững.Ôn Dương cả người đau như muốn chết đi sống lại nhất là vùng bụng và lưng nó tê buốt và liên tục xuất huyết khiến cô chóng mặt vô cùng, Thất Sinh đang đứng đỡ cho cô mà không hề phát hiện đằng sau lưng có người đang tiến tới.

*BẰNG*

Tiếng súng vang lên như xé toạc cả gió Ôn Dương vẫn chưa kịp phản ứng để tránh vì bây giờ cơ thể cô cứng đờ không chịu nghe theo để di chuyển, lưng và bụng không ngừng truyền đến những cơn đau cô chỉ biết nhắm tịt mắt chờ viên đạn đó đi xuyên đầu mình.

Ôn Dương không có cảm giác gì như cô cảm nhận như có vật nặng đang đè lên người mình, Ôn Dương mở mắt thì đã thấy cơ thể của Thất Sinh toàn bộ đều nằm trên người mình,máu từ vùng tử huyệt của Thất Sinh không ngừng trào ra khiến gương mặt Thất Sinh tái nhợt mà nằm trong lòng Ôn Dương.

Ôn Dương run rẩy ôm người của Thất Sinh khụy xuống cô ôm chặt lấy Thất Sinh giọng không ngừng run lên:

"C, Ch,..."

Thất Sinh nằm trong vòng tay Ôn Dương đưa mắt nhìn cô chỉ khẽ mỉm cười dường như Thất Sinh đã không còn đủ sức để mở miệng nữa rồi,Thất Sinh cố gắng vươn tay đến đầu Ôn Dương mà vô lực xoa nhẹ sau đó là cả cánh tay bất động rơi xuống được Ôn Dương bắt lại:

"Chị,...Chị!!!Chị!!!"

Ôn Dương bật khóc ôm chặt lấy Thất Sinh vào người cô khóc nức nở từ trước tới giờ đây chính là cảm giác chia ly đầu tiên mà cô cảm nhận được đối với một đứa trẻ chỉ mới mười tuối như cô là quá sức chịu đựng, Thất Sinh rất yêu thương cô, luôn luôn bảo vệ cô cho cô những thứ tốt nhất luôn khiến cô vui vẻ vậy mà bây giờ cô chỉ có thể nhìn Thất Sinh bảo vệ mình mà chết thảm.

Những hạt mưa bắt đầu tí tách rơi dần dần trở nên nặng hạt Ôn Dương vẫn ngồi đó ôm xác của Thất Sinh đã lạnh từ lâu mà khóc thương, những giọt nước mắt bị nước mưa che khuất chỉ thấy vành mắt cô đỏ hoe và sưng lên.

Ôn Dương nghẹn ngào nói:

"Ngay từ đầu, hức ngay từ đầu nên nghe lời cha, hức hức trở thành sát thủ hức sẽ phải từ bỏ rất nhiều thứ hức, hức giẫm sát của bạn bè để hức hức,...Từ bỏ cả bản tính,....hahahahahahhaahhaha ngu ngốc thật, hức ngay từ đầu cha đã biết được mọi chuyện rồi, hahahahahahaha mình không thể giống như cha chở thành một người tài giỏi như ông ấy,cha của mình đã phải chịu bao nhiêu cực khổ mới có thể dương quan như bây giờ, là chịu rất nhiều nổi đau hahahahahahahaha"

Cô vừa khóc vừa cười miệng không ngừng lẩm bẩm quả thật ngay từ đầu cô nên nghe lời Ôn Tuyền trở thành sát



thủ sẽ phải từ bỏ rất nhiều thứ, từ bỏ bạn bè, từ bỏ bản tính, từ bỏ sự tự do, trở thành một kẻ ác đáng sợ quá miệng lưỡi người đời ,giẫm lên xác của bạn bè để sống tiếp.Ôn Tuyền là người nhìn xa trông rộng ngay từ đầu nếu cô nghe lời Ôn Tuyền thì sẽ không bao giờ có chuyện này xảy ra,Ôn Dương luôn tự về bản thân mình tự tin rằng cô có thể làm bất cứ điều gì,tự tin về sức mạnh của mình có thể bảo vệ bất kỳ ai nhưng bây giờ thì nhìn xem là cô để người khác bảo vệ mình còn khiến người đó mất mạng,thật nực cười,...

Ôn Dương ngước gương mặt đã bị mưa làm sạch những vết bẩn ngước lên nhìn hung thủ đã sát hại chị mình cô gắn giọng tức giận:

"CHÓ SÁN!!!!!!!"

Chó Săn thản nhiên đứng hướng về phía cô mà không hề đáp, cô tức giận vô cùng nhưng không thể làm được gì vì ngoài tức giận cô còn cảm thấy sợ hãi trước tên này bởi vì hắn không tầm thường coi chưa bao giờ cảm thấy bất lực như thế bày hết.

Chó Săn giương nòng súng về phía cô rồi bình tĩnh nói:

"R,.. ngay từ đầu ta đã nói với ngươi cho dù ngươi có lòng tốt đến đâu cũng chưa chắc được báo đáp,đây vốn dĩ là quy luật của cuộc sống ngươi tốt với người khác chưa chắc rằng họ sẽ tốt lại với ngươi nếu không như vậy thì bây giờ chị ngươi cũng không nằm đây"

"Trở thành sát thủ đồng nghĩa với việc vứt tất cả mọi thứ lại phía sau, từ tự do,bản tính,cho đến gia đình và bạn bè, đây là con đường mà ngươi chọn thì ngươi phải chấp nhận nó "

Ôn Dương từ từ đặt Thất Sinh xuống tay rút từ thắt lưng của Thất Sinh ra một thanh gỗ dài tầm 30 cm,cô nắm hai đầu thanh gỗ từ từ rút ra thanh gỗ ban đầu trở thanh hai lưỡi dao cô cúi gầm mặt nói:

"Đúng, đây là con đường mà ta chọn,dù có hối hận cũng phải đi tiếp,nếu là do chính tay ta chọn thì ta sẽ chính tay tự mình giải quyết"

Ôn Dương dứt lời đã nắm chặt lấy hai lưỡi dao mà tấn công Chó Săn với tốc độ nhanh gọn và dứt khoát Chó Săn cũng tránh né và tấn công ngược lại hắn nắm chặt lấy khuỷu tay của Ôn Dương mà nói:

"Phải ngươi nói đúng nhưng quan trọng là ngươi có đủ sức để đi hay không"

Chó Săn mạnh tay bẻ ngược khuỷu tay của Ôn Dương,cô cảm nhận được xương của mình đã bị vặn cho gãy rồi cơn đau điếng người này nếu là một người bình thường nhất định đã nằm lăn lóc trên đất mà rên la huống chi là một đứa trẻ như cô.

Nhưng ngược lại với phản ứng bình thường Ôn Dương nở nụ cười đến tận mang tai nụ cười cực kỳ man rợ và quỷ dị,cánh tay đã bị Chó Săn vặn gãy ban nãy liền được cô tự chỉnh khớp và vặn ngược lại cô mặc kệ cơn đau ở cánh tay mà cầm chặt lưỡi dao tấn công Chó Săn,Chó Săn vừa tránh né vừa nhìn cô cảm thán "Cha con Ôn Tuyền đều điên như nhau,thậm chí là chỉ mới 10 tuổi đã điên đến mức này lớn hơn nữa thì như thế nào đây".
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.