Buổi tối còn có tiết Anh ngữ, thoáng thấy ánh nắng bên ngoài không còn gay gắt, Mai đứng lên tạm biệt Hiền ra về, hẹn bữa khác rỗi rảnh rồi cùng tám chuyện tiếp. Miệng thì nói vậy nhưng trong lòng cả hai đều hiểu buổi hẹn đó không biết tới khi nào, từ giây phút chia tay năm học cuối cấp, mọi người đều hiểu bản thân cần lớn lên rồi. Việc báo hiếu ba mẹ xin khất nợ trả từ từ nhưng tính tự lập không thể chậm trễ thêm giây phút nào.
Không phải đứa trẻ nào cũng may mắn được cha mẹ che chở mà lớn lên, phần lớn đều bởi sự khó nghèo, vì để no cái bụng mà sớm ra đời tự bương chải kiếm sống, ăn bữa nay lại lo ngày mai nào, nào dám mơ giấc mộng được cắp sách đến trường.
Hiền được học xong lớp mười hai là quá may mắn lắm rồi nào dám mơ ước học tiếp lên đại học. Ở nhà phụ ba mẹ gần được ba năm, mỗi ngày tất bật sớm hôm mà vẫn chưa trả xong món nợ mượn chữa bệnh cho ba bốn năm trước.
Còn Mai, sang năm là năm cuối, các môn hiện tại liên tục phải làm báo cáo tiểu luận, rồi còn chuẩn bị tìm công ty thực tập, làm báo cáo tốt nghiệp. Mỗi khi rảnh, cô còn phải tranh thủ giao bảng thiết kế cho chị Xuân, nữa năm qua làm nhân viên tự do cho công ty Toàn Thắng, tiền lương mỗi tháng đều nhận đủ, cô không thể không có trách nhiệm. Nhờ mức thu nhập này, mấy tháng qua Mai không cần gia đình gửi tiền sinh hoạt phí nữa,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-xuan-cua-chung-toi/2596515/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.