Trước kia Hiền và Nhật quen nhau cả hai miệng đều kín như bưng, nếu không tinh ý Bảo cũng không phát hiện ra, có điều khi đó chính chủ chưa lên tiếng nên Bảo cũng không tiện nhiều chuyện, sau đó không biết vì chuyện gì hai người này liền tan rã trong im lặng, mãi đến sau này khi hai đứa cùng trọ chung phòng, nhìn không nỗi bộ dạng mất tin thần của thằng bạn thân Bảo mới đánh tiếng hỏi thăm, tỏ rõ bản thân biết lý do sao Nhật hay mất tập trung mỗi khi rỗi rảnh.
Nghe Bảo nói ra đúng ngay tâm sự trong lòng, ban đầu Nhật có hơi bất ngờ, nhưng rồi liền hiểu cũng không phải do bản thân cậu sao? Nhiều lần Nhật cũng muốn gặp mặt ai đó để nói một câu dứt khoát nhưng còn một bước cuối cùng cậu lại không có can đảm bước ra, đến nỗi trãi nhiều năm rồi, phần tình cảm đó không những không buông xuống được ngược nó lại dày vò tinh thần cậu thê thảm. Nếu mãi đeo cái mặt nạ dửng dung kia như đối diện với mọi người thì sao cậu chịu nổi cho nên trước mặt Bảo, tất cả xúc cảm ấy cậu không che giấu mà thể hiện chân thực.
Nhờ có Bảo che lấp dời lực chú ý cho nên Mai không nhận ra biểu hiện khác thường của hai người kia, tính khí Nhật thâm trầm xa cách, Mai tự giác chọn đi cùng xe với Bảo, hai người kia từng là bạn cùng lớp sẽ không có vấn đề gì nên thoải mái nói ra.
- Tớ đi chung xe với Bảo, cậu đi chung với anh chàng kia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-xuan-cua-chung-toi/2596513/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.