"Nhiều như vậy cũng đủ rồi đấy..." Khóe miệng Bạch Mộc hơi giật giật, nhiều đồ ăn vặt như vậy, đoán chừng những đứa trẻ kia ăn cả một tuần mới hết.
"Vẫn còn thiếu nhiều lắm!" Đường Hân Uyển khẽ lắc đầu, vẻ mặt như muốn mua cả cửa hàng vậy.
"..." Bạch Mộc có chút cạn lời, số đồ ăn vặt mà Đường Hân Uyển mua còn nhiều gấp đôi số đồ Sở Nam mua hồi trước, nếu chuyển nhiều đồ như vậy đến viện phúc lợi, đoán chừng mình phải mệt gần chết mất...
Sau khi tiếp tục mua sắm hơn một tiếng nữa, Đường Hân Uyển mới lưu luyến kết thúc cuộc "chiến đấu" này.
Nhìn đống đồ ăn vặt chất cao như ngọn núi nhỏ trước mặt, Bạch Mộc có chút dở khóc dở cười, người nào không biết chắc chắn sẽ cho rằng họ đang đi buôn...
Lúc thanh toán, vốn dĩ Bạch Mộc muốn trả tiền nhưng lại bị Đường Hân Uyển ngăn cản, cô nói đây là quà cô tặng cho bọn trẻ, gì thì gì cũng phải tự mình trả tiền.
Hai người xách túi lớn túi nhỏ đi ra khỏi cửa hàng trước ánh mắt chăm chú dõi theo của một đám người, sau đó đón một chiếc xe taxi đi đến bến xe.
Viện phúc lợi nằm trong khu ngoại ô rất xa, nhất định phải ngồi xe bus mới có thể đến được. Nếu không phải là nơi đó quá xa xôi, tài xế xe taxi cũng không chịu đi thì Bạch Mộc đã đón xe đi từ lâu. Dù sao thì trạm dừng xe bus còn cách viện phúc lợi một quãng đường rất xa, hai người nhất định phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-xuan-co-nhau/1959172/chuong-98.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.