“Trước đây có một lần Tạ Minh Tường lừa Lãnh Hân Hân là anh ấy ngủ ở ký túc xá, nhưng thật sự thì...” Bạch Mộc không chịu nghe, tiếp tục nói với Đường Hân Uyển.
“Anh không nói với tụi con gái chuyện này!” Tạ Minh Tường giật thót mình, chẳng màng đến việc cò kè mặc cả với Bạch Mộc nữa, vội vàng khai báo chi tiết. Đùa chắc, nếu Đường Hân Uyển biết những việc đó, đoán chừng Lãnh Hân Hân cũng sẽ biết, vậy thì chẳng phải ngày tháng xui xẻo của anh ấy sắp đến rồi sao?
Cho nên Tạ Minh Tường cũng không dám chậm trễ chút nào, lỡ như Bạch Mộc để lộ tin tức ra ngoài thì anh ấy phải đối diện với tai họa lớn rồi.
“Vậy thì tốt...” Bạch Mộc thở phào nhẹ nhõm. Cho dù đối với anh, đám con gái có biết hay không cũng không khác biệt gì, thế nhưng với Đường Hân Uyển thì lại khác!
Nghe thấy giọng điệu như trút được gánh nặng của Bạch Mộc, Tạ Minh Tường rất không cam lòng, lập tức nhỏ giọng bổ sung một câu: “Nhưng mấy thằng Tôn Dật Thành kia có nói hay không thì anh không biết được...”
Nói xong, Tạ Minh Tường lại đổi sang giọng điệu nịnh nọt: “Bạch Mộc, chú xem anh cũng đã nói thật với chú rồi, có phải mấy việc đó của anh sẽ không bị tiết lộ ra ngoài không?”
“Tạm biệt!” Không đợi Tạ Minh Tường nói hết, Bạch Mộc đã cúp điện thoại, Tạ Minh Tường hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Đặt điện thoại xuống, Bạch Mộc nhìn về phía Đường Hân Uyển gãi gãi đầu, có chút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-xuan-co-nhau/1959171/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.