Một góc tường đã bị dán đầy chi chít những “ký ức” của những đôi tình nhân, Đường Hân Uyển ngẩn ngơ xem những dòng chữ ghi lại trên đó. Trong những dòng chữ ấy không có câu nệ tình tiết, cũng không có câu chuyện tình yêu cảm động trời đất, chỉ là những chuyện nhỏ nhặt vụn vặt bình thường thôi, nhưng những chuyện này cũng không đánh mất đi sự lãng mạn.
Những tiểu tiết của cuộc sống được họ ghi lại lên “Bức tường ký ức” này, tạo nên một hẹn ước ngầm không nói thành lời.
Xem một lúc, Đường Hân Uyển chợt nhớ đến điều gì đó, ngẩng đầu hỏi: “Bạch Mộc, anh có ghi lại gì ở đây không?”
Bạch Mộc do dự một lúc rồi gật đầu, chỉ vào một góc trên bức tường.
Đường Hân Uyển nhướng mắt xem, là một khúc dương cầm, chỉ là cô nhìn thấy khúc dương cầm này không hoàn chỉnh, rất nhiều nốt nhạc lưa thưa, căn bản không thành một ca khúc trọn vẹn.
Trong ánh mắt Bạch Mộc lộ ra một chút hồi ức, anh thì thầm nói: “Bài hát này chính là lần đầu mình gặp cô ấy, cô ấy diễn tấu. Chỉ là vì mình chỉ nghe qua một lần, hơn nữa lúc đó mình chưa hiểu lắm về âm nhạc như bây giờ, cho nên chỉ ghi lại một phần.”
Ngừng một lúc, Bạch Mộc tiếp tục: “Mình đang đợi, một ngày nào đó mình có thể gặp lại cô ấy, sau đó bọn mình sẽ cùng nhau viết hoàn chỉnh khúc nhạc này.”
Đường Hân Uyển im lặng, cô ngơ ngẩn nhìn những nốt nhạc này, những nốt nhạc ở đây nhảy nhót, bất giác trong lòng cô có cảm giác rất quen thuộc.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-xuan-co-nhau/1959064/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.